Tình Yêu Trong Giới [...] – Chương 2

Cô ấy vừa khóc vừa , tôi lập tức dỗ dành, liên tục gật đầu đồng ý.

Dỗ mãi mới thấy tiếng sụt sịt trong điện thoại dần dần nhỏ lại.

Cúp máy xong, tôi mới dần bình tĩnh lại.

Bỗng nhận ra, hình như Cố Niệm… rất hay dính lấy tôi?

Nhưng rõ ràng là… chúng tôi mới quen nhau chưa bao lâu mà?

Không , lần sau phải nhắc ấy cẩn thận hơn với người khác.

Không khéo lại bị bắt cóc bán đi mà vẫn còn đếm tiền giúp kẻ xấu thì khổ.

6

Giống như lời Cố Niệm , tin đồn lần đó không có ai đứng ra xử lý cả.

Cố Niệm không đính chính, cũng không cố ý giữ khoảng cách với tôi, thậm chí chưa từng nhắc đến chuyện đó ở bất cứ nơi nào.

Dĩ nhiên, chỉ dựa vào một bức ảnh trùng hợp kia thì cũng chẳng thể chứng minh gì. Vậy nên không bao lâu sau, dư luận cũng dần dần hạ nhiệt.

Từ lúc Cố Niệm nổi tiếng sau một đêm, tài nguyên cứ gọi là dồn dập kéo tới.

Nhưng đối với ấy thì mấy thứ đó chẳng quan trọng gì — dù sao thì tiền ấy đâu có thiếu.

Cô ấy chỉ chọn mấy dự án thấy hứng thú, coi như đi chơi giải khuây.

Gần đây ấy nhận một bộ phim mới, nam chính đóng cặp cùng là ảnh đế đang nổi — Bạch Gia Dật.

Thật ra lúc đầu Cố Niệm chỉ muốn đóng vai nữ phụ thôi, đạo diễn năn nỉ mãi, cuối cùng ấy vẫn nhận vai nữ chính.

Mà mấy chuyện “kinh điển” tiếp theo, chính là bắt đầu từ bộ phim này.

Bạch Gia Dật không phải kiểu nổi tiếng lâu năm.

Thậm chí có thể trước đây ta hoàn toàn vô danh, sau này đột nhiên như ai đó “đẩy lên”, một đêm thành sao.

Tôi theo Cố Niệm đến phim trường, chuẩn bị bắt đầu khoảng thời gian bận rộn.

Về khoản tạo hình, tôi từng học rất bài bản, nên so với đội hóa trang trong đoàn phim cũng chẳng thua kém gì.

Cố Niệm giao toàn bộ phần trang điểm cho tôi lo liệu.

Ngay từ ngày khai máy đầu tiên, thấy Bạch Gia Dật, tôi đã có cảm giác không ổn.

Có hôm phải bắt đầu quay từ rất sớm, mà Bạch Gia Dật lại mang một hộp bữa sáng tinh tế đến, đặt thẳng lên bàn trang điểm của Cố Niệm.

Hai người căn bản chẳng quen biết gì, ngay cả Cố Niệm cũng thấy khó hiểu.

Cô ấy từ chối không biết bao nhiêu lần, ta vẫn mặt dày mang đến đều đặn.

Tôi lịch sự , :

“Ý tốt của Bạch, chúng tôi xin ghi nhận. Nhưng bữa sáng của Niệm Niệm, tôi luôn chuẩn bị mỗi ngày rồi, không cần phải vất vả đâu.”

Bạch Gia Dật liếc tôi một cái đầy ẩn ý, sau đó vẫn theo ý mình.

Từ lúc đó, tôi đã cảm thấy… có gì đó rất sai.

Khi đã nghi ngờ, tôi bắt đầu để ý từng chi tiết.

Ví dụ như trong lúc quay phim, ta thường tự ý thêm mấy tác thân mật không có trong kịch bản, hoặc khi đạo diễn đã hô “cắt” mà vẫn ôm eo Cố Niệm mãi không buông.

Bộ phim còn chưa phát sóng, mà ảnh chụp hậu trường đã lan tràn khắp các nền tảng.

Mà kỳ lạ là những tấm tung ra toàn là cảnh thân mật giữa hai người — nào là nắm tay, ôm nhau, hoặc Cố Niệm với ta.

Họ gọi là “nhá hàng”, tôi thế nào cũng thấy như Bạch Gia Dật đang cố tạo CP.

Chỉ tiếc rằng, cả hai đều có hình tượng rất tốt trong mắt công chúng.

Những bức ảnh ấy vừa đăng, fan đã điên cuồng “đẩy thuyền” — phim chưa chiếu, mà “CP Cố – Bạch” đã nổi như cồn.

Vừa quay xong cảnh hai người dạo hội chợ đêm tay trong tay, đạo diễn đã hô cắt, mà Bạch Gia Dật vẫn không chịu buông tay.

Tôi chằm chằm vào bàn tay ta đang nắm tay Cố Niệm, mà Cố Niệm thì tôi như cầu cứu.

Tôi lạnh giọng:

“Anh Bạch, cảnh này quay xong rồi, có thể buông tay rồi đấy.”

Giọng tôi đột ngột vang lên, mang theo gai nhọn, khiến mọi người đồng loạt về phía tôi.

Bạch Gia Dật hơi sững người, sau đó mới buông tay, nở một nụ ôn hòa với Cố Niệm:

“Xin lỗi Niệm Niệm, tôi nhập vai quá, quên mất buông tay.”

Nhập vai quá?

Tôi nhếch môi, không bình luận gì thêm.

7

Tối đó, tôi nằm trên giường, cứ nhớ lại từng hành của Bạch Gia Dật.

Tôi vốn dĩ luôn có thói quen dùng “ác ý lớn nhất” để phán đoán đàn ông — và hiếm khi đoán sai.

Cốc cốc—

Bỗng có ai đó nhẹ nhàng gõ cửa phòng tôi.

Tôi bước ra mở cửa, thấy Cố Niệm ôm gối, vẻ mặt buồn rười rượi đứng trước cửa phòng.

Mái tóc xoăn dài của ấy bị vò đến rối bời, trông như một con mèo nhỏ bị mưa dầm.

“Chị Tiểu Trì, em không ngủ .”

“Ừ, chị cũng thế.”

Tôi nghiêng người nhường đường:

“Vào đây ngồi tâm sự chút nhé.”

Cố Niệm ôm gối chui vào, tựa vào đầu giường, đôi mắt mềm mại tôi như phủ một lớp sương mờ mịt.

Tôi hỏi thẳng:

“Niệm Niệm, em nghĩ sao về Bạch Gia Dật?”

Cô ấy nghiêng đầu một chút, dường như hiểu ý tôi, trong mắt bỗng hiện lên chút tinh ranh:

“Chị yên tâm, em sẽ không bị ta lừa đâu.”

Tôi cong môi . Xem ra cũng không ngốc đến mức không biết gì.

Tôi nghiêm túc :

“Nhà em có tiền có thế, lại là con một, kiểu người như em rất dễ trở thành mục tiêu của kẻ có dã tâm. Đừng chủ quan quá.”

Cố Niệm nở nụ rạng rỡ, đôi mắt cong cong đáng :

“Chị Tiểu Trì yên tâm, em không dễ bị lừa đâu.”

Thấy ấy bày ra dáng vẻ “tôi là người tỉnh táo nhất thế giới”, tôi cũng bật theo.

“Vậy chị nghe xem, sao không ngủ , tâm trạng không tốt à?”

Nghe tôi hỏi, Cố Niệm đang úp nửa mặt vào gối, chớp chớp mắt.

Qua lớp gối, tôi nghe ấy lí nhí:

“Ban nãy đúng là tâm trạng không vui… Nhưng không hiểu sao, vừa thấy chị Tiểu Trì thì tâm trạng em liền tốt hơn.”

Tôi phì :

“Niệm Niệm, em chuyện cứ như con nít .”

Cố Niệm nghiêm túc tôi, như thể bỗng nhiên nghĩ ra điều gì:

“Vậy… đêm nay em ngủ cùng chị không?”

Tôi sững người.

Nhưng rất nhanh sau đó liền gật đầu:

“Được chứ.”

Cố Niệm nghe , đôi mắt lập tức sáng rỡ, đặt gối “bộp” một cái ngay cạnh gối tôi.

“Yeahhhh!!!”

8

Tôi tắt đèn.

Đ_ọc full tại page G(óc N*hỏ, c.ủa Tuệ L,âm~

Cố Niệm bỗng dịch lại gần tôi thêm một chút.

Tôi hiếm khi ngủ cùng người khác, mà ấy lại ở gần quá mức.

Tôi có thể ngửi mùi sữa tắm thoang thoảng trên người ấy.

Tôi hơi ngượng, liền rụt tay lại.

“Chị.”

“Ừ?”

“Chị thích kiểu người như thế nào?”

“Ờ… câu hỏi này…”

Tôi ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu:

“Chị nghĩ không ra. Câu này khó trả lời quá.”

“Vậy… chị có thật sự từng thích Tạ Minh Tự không?”

Giọng Cố Niệm có phần căng thẳng.

Nửa đêm nghe tên trai cũ, tôi hơi cứng mặt:

“Không thích.”

Nói rồi lại không nhịn thêm câu:

“Đồ ngu.”

“Pfft—” Cố Niệm bật , “Vậy sao chị lại quen ta?”

Ờ… sao nhỉ?

Tôi nhớ lại — chắc là do hôm đó uống hơi nhiều, tụi tôi đang chơi trò “thật lòng hay mạo hiểm”.

Tạ Minh Tự bốc trúng thử thách “chọn một người trong phòng ”.

Hắn uống say mắt mơ màng, chỉ đại vào tôi.

Còn tôi thì cũng ngà ngà, bị cả đám hò reo xô đẩy, thế là thành “ Tạ Minh Tự” từ lúc nào không hay.

Sáng hôm sau tỉnh rượu, tôi hỏi cái câu kinh điển:

“Vậy… bây giờ chúng ta là gì?”

Tạ Minh Tự bên kia điện thoại nghĩ vài giây rồi :

“Thì cứ quen thôi, tính gì?”

Tôi thở dài rồi quay sang bảo Cố Niệm:

“Nhặt trong thùng rác đấy.”

Tôi tưởng ấy sẽ nhạo mình, ai ngờ Cố Niệm gật đầu cái rụp:

“Đúng, là đồ trong thùng rác! Sau này chị không nhặt trai từ thùng rác nữa.”

Cô ấy rúc trong chăn, ngẩng đầu tôi.

Hàng mi cong cong chớp nhẹ như cánh chim non lần đầu vỗ cánh.

Tôi trêu:

“Em còn dám dạy chị hả? Em cũng ngốc ngốc đó thôi.”

Tôi , vẻ mặt Cố Niệm lại vô cùng nghiêm túc, chẳng có lấy nửa nụ .

Bỗng nhiên, ấy hỏi:

“Phải là trai mới sao…?”

9

Tiến độ quay phim đã gần về cuối, mà tôi thì ra — Bạch Gia Dật bắt đầu mất kiên nhẫn.

Chắc là ta cứ tưởng sẽ dễ dàng “thu phục” Cố Niệm, ai ngờ vồ hoài không trúng.

Ngày 520*, ta bưng một bó hoa hồng to tướng, nghênh ngang đi vào phòng hóa trang.

Nhưng lúc ấy trong phòng chỉ có tôi đang ngồi nghiên cứu layout make-up, còn Cố Niệm thì chưa thấy đâu.

(*520 là cách lóng phổ biến ở Trung Quốc, vì phát âm gần giống “wo ai ni” – em)

“Niệm Niệm đâu?”

Tôi liếc ta một cái, giọng nhạt toẹt:

“Đừng gọi thân mật như , nghe cứ như với Cố Niệm thân thiết lắm ấy.”

Nghe , sắc mặt Bạch Gia Dật lập tức tối lại.

Anh ta sấn lại gần tôi, giọng mang theo cảnh cáo:

“Trì Vi Nguyệt, lo mà quản tốt chuyện của đi.”

“Anh đang gì đấy?! Sao lại đứng gần chị Tiểu Trì như thế?!”

Tiếng của Cố Niệm đột ngột vang lên khiến tôi và Bạch Gia Dật đều khựng lại, đồng loạt quay đầu ra cửa.

Đ_ọc full tại page G(óc N*hỏ, c.ủa Tuệ L,âm~

Bạch Gia Dật đổi mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, ngay lập tức nở nụ dịu dàng, bước đến đưa bó hoa hồng:

“Niệm Niệm, 520 vui v—”

Chưa kịp hết câu, bó hoa trong tay ta đã bị tôi cướp lấy, nhẹ nhàng “bịch” một tiếng — ném thẳng vào thùng rác.

Tôi đứng bên cạnh ta, liếc mắt vào chiếc camera đang đặt ở góc phòng, lạnh lùng :

“Bạch Gia Dật, đừng có mà điên.”

10

Tôi đã sớm tra rõ lý lịch của Bạch Gia Dật.

Lăn lộn ba năm trong giới, vẫn không có tí tiếng tăm nào.

Thấy tuổi ngày càng lớn mà sự nghiệp chẳng đi tới đâu, ta liền bám một bà chủ giàu có, nghe lớn hơn ba chục tuổi.

Sau đó nhờ tiền tài và quan hệ, mới bắt đầu có tài nguyên, có vai, có tiếng.

Bây giờ thì muốn “bật khỏi chuồng”, năng lực lại không đủ để tự bơi một mình.

Thế là ta nhắm tới Cố Niệm — vừa xinh đẹp, vừa có gia thế khủng, lại là con một và… hơi ngây thơ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...