1
Lần đầu tiên thấy Cố Niệm, tôi phải thừa nhận — đúng là chấn thật.
Trong cái giới này, mấy hay để mặt mộc mà vẫn đẹp lồng lộn quả thực hiếm thấy, còn Cố Niệm chính là một trong số đó.
Cô ấy mặc chiếc váy voan trắng, bước vào nhẹ nhàng như gió thoảng. Chỉ với gương mặt không phấn son kia thôi, không biết đã khiến bao nhiêu người ôm mộng trắng đêm, mà không với tới.
Tạ Minh Tự là một diễn viên tuyến mười tám, còn tôi là một biên kịch tuyến mười tám.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Từ khi nhau, ta hay khoe mẽ rằng mình có nhiều mối quan hệ trong giới giải trí lắm, mà mỗi lần khoe, chắc chắn không thể thiếu cái tên — Cố Niệm.
“Cố Niệm á? Ha! Người tầm cỡ đó á, là biên kịch tuyến mười tám thì kiếp này đừng mơ gặp.”
“Tạ Minh Tự, thôi cái trò PUA tôi đi. Gọi tôi là tuyến mười tám, không phải chắc?”
Cố Niệm, Cố Niệm, lại Cố Niệm.
Cái tên ấy đến mức tôi nghe mà tai sắp mọc kén, mà Tạ Minh Tự vẫn say sưa tâng bốc không biết mệt.
Cho nên, khi ấy còn chưa mở miệng giới thiệu, tôi đã biết ngay đó là Cố Niệm.
Nghe nhà ấy thế lực thật, bố là nhân vật kiểu “một tay che trời” trong giới. Nhưng bản thân ấy lại chẳng có tí kiêu căng nào.
Nếu không phải , những người tuyến mười tám như tôi và Tạ Minh Tự, gì có cửa lọt vào buổi tiệc hôm nay.
Cô ấy trò chuyện nhiệt với mọi người, nụ lúc nào cũng ngọt ngào trên môi, đám đàn ông chó kia hồn vía như bị ấy hút sạch.
“Anh ơi, trang điểm khéo thật, không như em, chỉ biết để mặt mộc thôi.”
Nghe câu đó xong, tôi suýt thì phun cả nước vừa uống ra ngoài.
Thật sự có loại “trà xanh trình thấp” thế này hả?
Tôi quay đầu lại, thấy Tạ Minh Tự tới mức miệng muốn rách đến mang tai.
Được rồi, có vẻ là có tác dụng thật đấy.
Tôi chẳng buồn nhiều lời, túm luôn tay ta lôi thẳng vào nhà vệ sinh, mặc cho mọi người theo với ánh mắt khiếp đảm, tôi vẫn không quay đầu lại lấy một lần.
“Một lát là xong.”
Mười lăm phút sau, tôi thu hết đồ nghề vào túi trang điểm.
Cố Niệm quay đầu lại vào gương — ngây người.
Sao ? X,ấu tới mức không dám à? Tôi hơi chột dạ. Bình thường tôi luôn tự tin vào kỹ thuật và thẩm mỹ của mình, phản ứng của Cố Niệm tôi bắt đầu lo lắng.
Đúng lúc tôi còn đang nghĩ lung tung, Cố Niệm bỗng quay lại, mắt đỏ hoe tôi:
“Chị ơi! Chị có thể chuyên viên trang điểm riêng của em không? Tiền bao nhiêu cũng ! Em cầu xin chị đấy!!”
Cô ấy nắm chặt lấy tay tôi, nước mắt rưng rưng, sắp rớt tới nơi.
“Ê ê ê, đừng khóc! Lát nữa ra ngoài người ta tưởng tôi b,ắt n/ạt em thì sao?!”
Tôi ngớ người, chuyện gì đang xảy ra ?
“Chị ơi, em thật đó! Em phỏng vấn cả trăm chuyên viên trang điểm rồi, chưa ai make up đẹp như chị cả! Cách chị thiết kế tạo hình, kỹ thuật của chị, em tìm khắp nơi không có ai như chị đâu!!”
“???”
Não tôi chưa kịp xử lý hết thì thấy Cố Niệm nhanh như chớp lấy cái gì đó trong túi ra, “bộp” một tiếng nhét vào tay tôi.
“Chị ơi, ba triệu tệ này chỉ là một chút thành ý của em, xin chị hãy cho em cơ hội đi mà!”
“Hả???”
2
Tôi chỉ tham dự một buổi tiệc tối, mà bỗng chốc lại trở thành chuyên viên trang điểm riêng của Cố Niệm.
Chuyện này tôi tạm thời chưa với ai, cũng dặn Cố Niệm phải giữ bí mật.
Vì thật sự là… quá kỳ quặc đi.
Trong túi tôi là thẻ ngân hàng với ba triệu, đầu óc thì không ngừng tua lại cái kịch bản qu,ái g,ở vừa diễn ra.
Cái Cố Niệm này… sao cứ giống kiểu mỹ nhân ng,ốc ng,ốc thế nhỉ?
Một đóa bạch liên chân chính trong giới giải trí???
Sau khi tận mắt chứng kiến sức hút của Cố Niệm tối đó, Tạ Minh Tự chịu không nổi nữa, chủ chia tay.
“Anh muốn theo đuổi Cố Niệm. Dù là núi đao biển lửa, cũng không sợ.”
Tạ Minh Tự đứng xoay lưng về phía tôi, lên trời, như thể đây là một cảnh phim cảm .
Chắc trong đầu ta thấy mình thật lãng mạn, thật bi tráng.
Ờ, đúng là chỉ xứng diễn viên tuyến mười tám.
Cố Niệm trực tiếp mời tôi đến sống cùng ấy, là sau này có lịch trình gì cũng tiện hơn.
Thế là tôi trả phòng chung với Tạ Minh Tự, chuyển hẳn vào biệt thự xa hoa của Cố Niệm.
Tạ Minh Tự tưởng tôi vì bị chia tay tổn th,ương quá độ nên mới rời đi.
Chắc ta còn nhắn tin khuyên tôi đừng đ,au lòng vì mất ta.
Chỉ tiếc là vừa gửi xong đã thấy biểu tượng chấm than đỏ.
Tạ Minh Tự giận đi,ên lên, đổi số gọi lại cho tôi, hỏi sao tôi nỡ xóa ta, có phải vì sâu quá nên h,ận cũng sâu không?
“Tôi ông nội đấy! B,iến! Đừng phiền chị nữa!”
Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy.
Cố Niệm ngồi bên giường tôi, tay bưng đĩa hoa quả đợi tôi chuyện xong, rồi đút cho tôi một miếng xoài:
“Chị Tiểu Trì, lại là cái tên tra nam kia gọi phiền chị hả?”
Tôi vừa nhai miếng xoài Cố Niệm đút, vừa thấy hơi hoảng.
“Không sao đâu, chị xóa rồi. Chị không buồn gì hết, chị vốn chẳng thích ta.”
Nhưng hình như Cố Niệm còn tức hơn cả tôi. Cô ấy chau mày, giận dỗi :
“Cái người này thật quá đáng! Hay là để em ba em phong s,át ta luôn nhé!”
“Khụ khụ—” Tôi lập tức bị sặc.
3
Cố Niệm bỗng nhiên nảy ra ý định muốn đi đóng phim, thế là ba ấy phất tay một cái, cho mang tiền đầu tư rồi trực tiếp vào đoàn.
Người ánh sáng tiền bạc chiếu rọi, ngoài ấy ra còn có tôi.
Sau khi biết tôi là biên kịch, Cố Niệm hào hứng mời tôi cùng tham gia dự án.
Chỉnh sửa lại kịch bản một chút, rồi kiêm luôn việc trang điểm cho ấy – dễ như chơi.
Ba năm nghề trước đây cộng lại, tôi còn chưa kiếm nhiều bằng một tháng theo chân Cố Niệm.
Hu hu hu hu hu ——
Đây mà là “trà xanh ư? Rõ ràng là bảo bối của tôi mà!!
Cố Niệm đúng là kiểu ngốc nghếch ngọt ngào chính hiệu, sau khi thân với ấy rồi, tôi chỉ hận không thể bỏ ấy vào túi mà mang theo cả ngày, luôn có cảm giác hễ lơ là một giây thôi là ấy bị người ta lừa mất.
Và tôi không ngờ lại gặp Tạ Minh Tự ở đây.
Hôm trước Cố Niệm bảo sẽ cho ta “bay màu”, tôi thì thôi, không thèm chấp với kẻ tiểu nhân.
Ai ngờ Cố Niệm vẫn âm thầm cắt giảm hết tài nguyên của ta.
Tạ Minh Tự vốn đã chẳng kiếm mấy đồng, giờ càng thảm.
Không biết phải năn nỉ bao nhiêu người mới xin vai phụ mờ nhạt trong phim Cố Niệm – loại vai chỉ có năm câu thoại, mà trong đó ba câu là:
“Đại nhân tha mạng!”
Ngay ngày đầu tới đoàn, Tạ Minh Tự đã như bị bỏ đói mấy năm, lao thẳng về phía Cố Niệm để bu bám.
Tôi lập tức xuất hiện bên cạnh Cố Niệm, liếc một cái ánh mắt cảnh cáo.
“Trì Vi Nguyệt?!”
Tạ Minh Tự sửng sốt, giọng gần như biến âm.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Tôi chẳng cho ta cơ hội lảm nhảm, tống khứ luôn tại chỗ.
Tất nhiên, từ đó ta ghi thù tôi trong lòng.
4
Bộ phim ngọt ngào do Cố Niệm đóng chính vừa chiếu là bùng nổ.
Gương mặt thanh thuần như ánh trăng của ấy nhanh chóng chiếm trọn trái tim khán giả, fan tăng vù vù trên khắp nền tảng.
Nhưng gần đây, mạng xã hội bắt đầu lan truyền vài tin đồn liên quan đến tôi.
Nội dung đại loại là tôi “dùng thân thể để leo lên”, thủ đoạn không sạch sẽ…
Có vẻ để tăng thêm kịch tính, họ còn gắn thêm tag “Chuyên viên trang điểm riêng của Cố Niệm”, thế là bài viết bị chia sẻ và bình luận ầm ầm.
Hôm đó, Cố Niệm mời tham gia một show truyền hình. Tôi đang ở hậu trường trang điểm cho ấy, điện thoại không ngừng nhảy thông báo về mấy tin đồn nhảm kia.
Sắc mặt Cố Niệm mỗi lúc một khó coi.
“Ai to gan thế này?!” – ấy giận dỗi, giọng đầy bất bình.
Tôi bật :
“Không sao đâu. Luôn có người rảnh rỗi kiếm chuyện ấy mà, mình là người trong bóng tối, không phải nghệ sĩ, bị gì cũng chẳng sao cả. Miễn là Niệm Niệm không ghét bỏ là rồi, đúng không?”
Tôi với ấy.
“Dĩ nhiên là không rồi! Chị Tiểu Trì tốt như , dịu dàng như , sao em lại ghét bỏ ! Em thích chị Tiểu Trì nhất luôn đó!”
Cố Niệm cũng , mắt cong cong như trăng non.
Trái tim tôi mềm nhũn.
Bỗng ấy thẳng lưng, nghiêng người lại gần tôi. Tôi phản xạ nhắm mắt theo bản năng.
“Chị Tiểu Trì dùng son gì ? Thơm quá à!”
Tôi mở mắt, thấy ấy đang khẽ ngửi gần môi tôi.
Mặt tôi nóng bừng.
Tôi không ngờ khoảnh khắc đó lại bị ai đó lén chụp lại, sáng hôm sau đã leo thẳng lên hot search.
【Nữ thần mới nổi Cố Niệm và chuyên viên trang điểm của ấy là một cặp?!】
Tôi hoảng loạn bấm vào xem, bức ảnh to tướng chính là khoảnh khắc Cố Niệm nghiêng đầu sát vào tôi, còn tôi nhắm mắt lại theo phản xạ.
Bỗng điện thoại đổ chuông — là Cố Niệm gọi tới.
5
“Chị Tiểu Trì, em xin lỗi!! Em không ngờ lại bị người ta chụp lén rồi còn tung tin đồn kiểu này, thật sự xin lỗi chị mà——”
Nghe giọng Cố Niệm nghẹn ngào như sắp khóc trong điện thoại, tim tôi như bị bóp nghẹt.
“Không sao đâu Niệm Niệm, chị là người hậu trường, mấy tin này chẳng ảnh hưởng gì đến chị đâu. Chị chỉ lo cho em thôi, em có sao không?”
“Em không sao cả. Đều tại em… hôm qua quên kéo rèm phòng hóa trang, bây giờ còn khiến chị Tiểu Trì phải lo lắng…”
Cố Niệm vừa , giọng đầy tự trách.
Tôi im lặng một lúc rồi hỏi khẽ:
“Vậy… tiếp theo mình phải gì? Công bố sự thật? Giữ khoảng cách một chút? Hay là…”
Tôi ngập ngừng,
“Em muốn đổi chuyên viên trang điểm?”
“Dĩ nhiên là không rồi!” Cố Niệm lập tức sốt sắng cắt lời tôi, “Cả đời này em cũng không đổi chuyên viên khác đâu! Hu hu hu —— chị Tiểu Trì cũng đừng giữ khoảng cách với em mà! Mình cứ như trước kia không?”
Bạn thấy sao?