Còn tôi?
Chẳng qua là chưa tìm con cá nào hợp khẩu vị mà thôi.
Nhưng cuộc đời lại rất biết cách vả mặt người khác.
Những năm sau đó, sự nghiệp của ta càng ngày càng thăng tiến.
Gia đình hòa thuận, vợ chồng gắn bó, con cái xuất sắc.
Một gia đình hạnh phúc từ trong ra ngoài, khiến không ít người phải ghen tị.
Tôi cũng có con trai, mỗi khi thằng bé cầm một bức tranh đầy những nét vẽ kỳ quặc rồi tự xưng là “Picasso thời hiện đại”, tôi không khỏi có chút chạnh lòng mà nghĩ về Lục Tri Minh.
Lúc đầu, cảm giác đó vẫn trong phạm vi của sự ngưỡng mộ bình thường.
Cho đến khi tôi thấy vợ của ta.
Hôm đó, chúng tôi có một buổi tiệc ở một khu resort ngoại ô.
Lúc ra về, một chiếc xe trong đoàn bị va chạm, không thể tiếp tục di chuyển.
Trời thì đã tối, còn mưa nữa.
Nếu gọi xe thì chẳng biết phải đợi đến bao giờ.
Lục Tri Minh liền gọi một cuộc điện thoại, sau đó với mọi người rằng vợ ta cũng đang ở khu vực này, có thể đến đón họ về thành phố.
Vậy nên, những người lớn tuổi thì về trước, còn tôi và ba người khác ở lại.
Trong lúc chờ đợi, tôi đứng cạnh cửa sổ, ra ngoài.
Giữa màn mưa đêm, một người phụ nữ đang cầm ô, từng bước từng bước đi đến.
Lúc ấy, tôi còn chưa thấy rõ mặt ấy.
Nhưng ngay khi Lục Tri Minh thấy ấy, ta lập tức lao ra khỏi cửa, chạy thẳng vào mưa.
Tôi thấy ấy hơi nhón chân, nâng cao chiếc ô lên để che mưa cho ta.
Cô ấy vươn tay lau đi những giọt nước mưa trên tóc ta, còn ta thì tự nhiên nắm lấy bàn tay ấy, nhẹ nhàng dụi mặt vào đó.
Họ với nhau vài câu gì đó, rồi cùng nhau đi vào.
Tôi ngồi ở ghế sau xe, suốt cả đoạn đường chẳng một lời.
Bên trong xe chỉ có tiếng ngáy khe khẽ của người say rượu.
Còn tôi, tâm trí thì hoàn toàn hỗn loạn.
Đó là lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận cảm giác ghen tị đến thấu xương.
Cảm giác ấy giống như một đám cháy lan rộng trong lòng, thiêu rụi hết thảy mọi lý trí.
Trong đầu tôi chỉ có duy nhất một câu hỏi:
“Tại sao không phải là tôi?”
Sự ngưỡng mộ thuần túy khi trước bỗng chốc hóa thành cơn ghen tức cay nghiệt.
Tại sao ta lại có thể có tất cả?
Suốt cả đêm hôm đó, tôi không ngủ.
Lý trí với tôi rằng, có đáng không?
Chỉ vì một người phụ nữ, mà mất hết lý trí?
Hay là tìm một nào đó để giải tỏa đi?
Cứ độc thân mãi thế này, chắc tôi thật sự có vấn đề rồi.
Nhưng rồi tôi lại phát hiện—không ai có thể thay thế ấy.
Lẽ nào Trần Tĩnh Nghi có ma lực gì đó sao?
Không.
Cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ xinh đẹp.
Cô ấy không phải là duy nhất.
Tôi cố thuyết phục bản thân.
Tôi bắt đầu phân tích.
Tôi có tiền, có địa vị.
Nhưng con đường tôi đi không hề dễ dàng, tôi đã từng mấp mé bờ vực sản không ít lần.
Vợ cũ của tôi cũng sớm đã bỏ đi theo người khác.
Còn Lục Tri Minh?
Anh ta thăng tiến dễ dàng, trọng dụng, có quyền lực và tiền bạc từ khi còn rất trẻ.
Có quý nhân nâng đỡ, có vận mệnh may mắn, thậm chí còn có một người vợ tuyệt vời như thế.
Không.
Không thể nào.
Trên đời này, không ai là hoàn hảo cả.
Chẳng qua chỉ là một vỏ bọc giả tạo mà thôi.
Tôi muốn chứng minh giả thuyết đó.
Tôi đi tìm hiểu về ta và Trần Tĩnh Nghi, với hy vọng có thể nghe một điều gì đó không tốt về họ.
Để rồi tôi có thể tự nhủ rằng, họ cũng chỉ là những con người bình thường với đầy rẫy vấn đề.
Chỉ cần như , tôi có thể buông bỏ.
Nhưng trớ trêu thay, càng tìm hiểu, tôi càng phát hiện ra rằng—họ thực sự có một cuộc hôn nhân hoàn hảo.
Ngoại trừ cuộc hôn nhân đầu tiên thất bại, thì những năm sau đó, họ có công việc suôn sẻ, cuộc sống viên mãn, cha mẹ hai bên thấu hiểu, con cái thông minh hiểu chuyện.
Họ không hề có những mâu thuẫn thường thấy ở những gia đình tái hôn.
Ông trời thật sự bất công.
Tại sao tất cả những điều tốt đẹp nhất lại thuộc về ta?
Tại sao người ở bên ấy không thể là tôi?
Câu hỏi đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi.
Một suy nghĩ độc ác vụt qua.
Tôi nghĩ về hàng trăm cách có thể giúp tôi chiếm lấy tất cả những gì của ta.
Những kế hoạch ấy bất chính, thậm chí bất hợp pháp.
Nhưng miễn là tôi có thể đạt mục đích…
Rất may, lý trí của tôi đã kịp thời kéo tôi lại.
Bởi vì tôi biết rằng, người phụ nữ đó sẽ không bao giờ chấp nhận những hành vi thấp hèn.
Vậy nên, tôi chỉ có thể đứng trong bóng tối, lặng lẽ quan sát, như một con quỷ bị giam cầm, không ngừng dõi theo người phụ nữ mà mình khao khát.
2
Thằng nhóc nhà tôi cuối cùng cũng có tác dụng.
Bạn cùng bàn của nó chính là con trai của Lục Tri Minh, và người đi họp phụ huynh lại chính là Trần Tĩnh Nghi.
Buổi họp hôm đó, giáo viên gì tôi hoàn toàn không nghe lọt tai.
Bấy lâu nay, tôi đã hiểu ra một điều.
Tôi không phải là kẻ “sắc dục mờ mắt”.
Tôi là kiểu “nhất kiến chung ”.
Nhưng đáng tiếc, tôi gặp ấy quá muộn.
Tôi biết rõ, Trần Tĩnh Nghi sẽ không bao giờ cho tôi cơ hội.
Cô ấy là người có nguyên tắc.
Cô ấy không bao giờ vượt qua ranh giới đạo đức.
Nhưng dù , tôi cũng không hề từ bỏ.
Dù ấy không nhớ ra tôi, nhờ có bọn trẻ, ít nhất tôi cũng có thể bắt chuyện với ấy.
Còn về Lục Tri Minh, tôi ngày càng thấy chướng mắt cái vẻ kiêu ngạo của ta.
Nhưng điều khiến tôi bực mình hơn cả là—tôi chưa kịp ra tay, ta đã tự tay hủy hoại chính mình.
3
Thực ra, tôi không luôn theo dõi ta.
Chỉ là, có một lần, tôi vô gặp lại họ trong một bữa tiệc.
Trần Tĩnh Nghi vẫn xinh đẹp lòng người.
Còn Lục Tri Minh…
Chẳng bao lâu không gặp, ta đã béo lên trông thấy.
Cái bụng bia, gương mặt tròn trịa, nọng cằm lộ rõ.
Nhưng điều quan trọng hơn—ánh mắt của ấy khi ta đã hoàn toàn thay đổi.
Từ thương, tôn trọng, trở thành lạnh nhạt, xa cách.
Trực giác với tôi rằng, cơ hội của tôi đã đến.
Tôi bắt đầu tìm hiểu.
Và đúng như tôi dự đoán—có kẻ ngu xuẩn đang tự đưa đầu vào rọ.
Tôi không cần ra tay.
Bởi vì tôi biết rõ, với tính cách của Trần Tĩnh Nghi, ấy không cần ai giúp.
Cô ấy tự mình có thể kết thúc tất cả.
Tất nhiên, ngoại trừ chuyện tôi nhờ em họ đi “mời” Lữ Tử Tình một bữa cơm.
Dù sao thì… “cá tự chui vào lưới, tôi không thể trách mình .”
4
Khi tôi và Trần Tĩnh Nghi kết hôn, Đồng Đồng đã vào đại học.
Còn An Dương và Nhất Nặc cũng vừa tốt nghiệp cấp ba.
Hai đứa đều thi đỗ vào một trong bốn học viện mỹ thuật danh giá nhất trong nước, không còn ý định ra nước ngoài nữa.
Tĩnh Nghi không thích rườm rà, định chỉ đi đăng ký kết hôn là xong.
Nhưng tôi đã theo đuổi ấy suốt nhiều năm, rốt cuộc cũng đến ngày “hoa nở thấy trăng sáng”, sao có thể để ấy qua loa như ?
Tôi kiên trì, cuối cùng ấy cũng gật đầu đồng ý.
Trong hôn lễ, giữa đám khách mời đông đúc, tôi chợt thấy một bóng dáng gầy gò, tiều tụy.
Là Lục Tri Minh.
Nghe , những năm gần đây, ta vẫn việc ở tuyến đầu, lập không ít thành tích.
Sau khi sếp cũ của ta điều đi tỉnh khác, ta cũng cất nhắc, theo chân cấp trên đến một tỉnh xa nhậm chức.
Cũng coi như là thăng tiến.
Nhưng bộ dạng ta bây giờ, già nua, gầy gò, cả người khô cằn, chẳng còn phong độ như trước.
Anh ta đứng ở xa, chằm chằm về phía tôi và dâu của tôi.
Tôi cầm ly rượu lên, nâng nhẹ về phía ta, tỏ ý chào hỏi.
Anh ta tôi một lúc, rồi quay lưng bỏ đi.
Tôi nhạt.
Đúng là không biết điều.
Tôi vòng tay ôm chặt vợ mình, cúi xuống hôn lên mái tóc ấy.
Sau bao năm chờ đợi, tôi cuối cùng cũng có ấy.
Còn Lục Tri Minh?
Tự tự chịu thôi.
(Hết)
Bạn thấy sao?