1
Trước đây, tôi không hiểu vì sao người ta lại gọi việc ng,oại là “ăn vụng” cho đến khi mẹ tôi nghỉ hưu.
Bà nhớ tôi, muốn chăm sóc tôi, nên đã đến thành phố của tôi ở hai tháng, nấu cho tôi ba bữa ăn mỗi ngày. Và rồi, tôi bỗng dưng hiểu ra ý nghĩa của “ăn vụng”.
Tôi một căn hộ cách công ty chỉ một con phố. Vì có mẹ đến, tôi từ chối những buổi tụ tập, tạm biệt cuộc sống về đêm, tiết kiệm tiền ăn trưa ở căng-tin công ty để về nhà thưởng thức những bữa ăn thịnh soạn mà bà chuẩn bị.
Đồng nghiệp cầm trên tay những món đặc sản đắt tiền mẹ gửi đến, ghen tị bảo tôi sướng quá. Ban đầu tôi cũng nghĩ , chỉ sau hai tuần, tôi đã không còn thấy vui nữa.
Trước khi mẹ đến, tôi có thể ăn sáng ở bất kỳ hàng quán nào dưới chung cư, ăn trưa và tối tại căng-tin công ty hoặc đặt đồ ăn bên ngoài. Vệ sinh và chất lượng không rõ ít nhất tôi tự do lựa chọn. Tôi có thể thử món này món kia, thậm chí nếu muốn giảm cân, tôi cũng có thể nhịn ăn.
Nhưng từ khi mẹ đến, tôi buộc phải “chung thủy”.
Rất nhanh chóng, tôi bắt đầu thấy ngán cả những món thích của mình, tôm cua cá biển cũng chẳng còn hấp dẫn, cả một thùng cherry nhập khẩu cứ để hỏng dần, còn tôi thì lười về nhà vào giữa trưa dưới cái nắng chói chang, chỉ để ngủ một giấc ngắn trong sự oi bức rồi lại lê thân đến công ty việc tiếp.
Không ăn hoa quả nhập khẩu mẹ mua mà đi uống ly trà hoa quả hai mươi mấy đồng, đôi khi tôi cũng tự khinh bỉ chính mình vì thái độ “có phúc mà không biết hưởng”.
Nhưng thực sự, kiểu “phúc” này khiến tôi mệt mỏi, vì tôi tăng liền năm ký, cũng khiến tôi phiền lòng, vì mỗi lần mua đồ ăn vặt mà bị mẹ phát hiện, tôi sẽ bị càm ràm.
Tôi bắt đầu thẳng rằng buổi trưa tôi không về nhà vì trời quá nóng, buổi tối không về vì có tiệc, hoặc ăn lót dạ ở công ty rồi về nhà chỉ ăn một chút cho có lệ.
Nhìn bàn ăn đầy những món trước đây tôi từng có thể ăn hai bát cơm, tôi thực sự cảm thấy có lỗi, cũng thực sự không nuốt nổi.
,
Cảm giác tội lỗi ấy lên đến đỉnh điểm vào một ngày nọ. Hôm đó, tôi chỉ ăn đúng hai miếng cơm theo đúng nghĩa đen, sau đó buổi chiều kiếm cớ ra ngoài nhận hàng để ghé vào một tiệm đồ ăn nhanh trước đây tôi từng liệt vào danh sách đen. Tôi gọi một phần ăn đôi, vừa ăn vừa nghĩ xem tối nay nên tìm lý do gì để không ăn cơm.
Cũng chính lúc đó, tôi bỗng nhiên hiểu ý nghĩa của “ăn vụng”.
Dù là món ngon đến đâu, ăn mãi cũng sẽ ngán. Cao lương mỹ vị ăn đến phát chán thì sẽ thèm rau dưa đạm bạc, lại không thể thẳng ra, vì như thế sẽ bị cho là “không biết điều”.
Vậy nên chỉ có thể lén lút mà thôi, dù biết rõ những thứ này không sạch sẽ, không bổ dưỡng.
Vừa cắn miếng bánh burger, vừa uống ngụm Coca, tôi vừa tự lên án bản thân vì sự yếu đuối của nhân tính, hay thẳng ra là cái tính “ voi đòi tiên”.
Sau đó, tôi thở dài: đúng là tôi có chút c,ặn b,ã. Một kẻ c,ặn b,ã… là với mẹ mình.
Cũng chính vì đã từng có trải nghiệm “đại ngộ” như , nên khi phát hiện chồng cũ “ăn vụng”, tôi không hề níu kéo mà ly hôn ngay lập tức.
Bản chất con người là , không thể cưỡng cầu.
2
Lần đầu ly hôn, tôi nghĩ thông suốt, không chút dây dưa, xoay người rời đi dứt khoát, sau đó tự nhiên bắt đầu cuộc sống mới.
Không phải cứ nhất định phải có đàn ông mới sống tốt, chỉ là khi gặp một người “phù hợp”, tương lai có thể “”, thì “cố gắng chung sống”.
Khi đó, sau ly hôn, tôi đưa con ba tuổi về quê, chuẩn bị thi công chức trước khi quá tuổi giới hạn. Ban ngày đi học ôn, buổi tối tự học, con giao cho bố mẹ chăm sóc, trắng ra là ăn bám gia đình.
Tôi giả vờ như không nghe thấy tiếng thở dài của bố mẹ, bỏ ngoài tai những lời bàn tán của hàng xóm, chỉ tập trung vào việc vượt qua kỳ thi. Tôi cứ nghĩ rằng sau khi thoát khỏi giai đoạn địa ngục này, mọi thứ sẽ ổn, đến Tết, tôi lại rơi vào một đợt “tấn công” dồn dập từ các buổi xem mắt.
Tôi từ chối, chẳng buồn nghe người thân giới thiệu đối tượng, vì chỉ cần suy nghĩ một chút cũng biết, trong mắt họ, đàn ông có thể chấp nhận một người phụ nữ từng ly hôn và có con, thì chất lượng sẽ thế nào.
Tôi hối hận vì đã về quê. Ở quê có bố mẹ, tư tưởng bảo thủ, không thể nào cởi mở như thành phố lớn.
Sau khi cãi lại vài người thân vì đã giới thiệu cho tôi mấy gã đàn ông tệ , cuối cùng tôi cũng yên thân. Tôi đã tính cả đời này sẽ một bà mẹ đơn thân, cho đến một ngày mẹ tôi vô nhắc đến:
“Con còn nhớ Lục Tri Minh không?”
Tôi không gì, mẹ tôi tự tiếp lời:
“Hôm nay mẹ gặp mẹ của nó ở chợ, bà ấy già đi nhiều lắm, cứ kể lể mãi về việc Lục Tri Minh cũng đã ly hôn rồi. Con trai nó mới hai tuổi, mẹ nó không cần, đành để bà nội chăm sóc…”
Tôi im lặng, mẹ cũng thôi không nữa.
Tôi hiểu ý bà. Bà nghĩ tôi thất vọng về cảm, Lục Tri Minh thì có thể khác. Vì ấy là mối đầu của tôi.
Nói là mối đầu, thực ra khi còn nhỏ, ai hiểu gì về chứ.
Chúng tôi bắt đầu hẹn hò từ năm lớp 8. Vì cả hai đều có thành tích học tập tốt, nên phụ huynh và giáo viên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Lên cấp ba, ấy học trường Nhất Trung, tôi học Nhị Trung. Một trường ở phía bắc thành phố, một trường ở phía nam, một tuần nghỉ nửa ngày, một tháng chỉ nghỉ hai ngày rưỡi.
Ban đầu, chúng tôi giống như Ngưu Lang – Chức Nữ, mỗi tuần đều cố gắng băng qua nửa thành phố để gặp nhau. Nhưng không bao lâu sau, cả hai đều thấy lười biếng.
Trong mắt ấy, thời gian đó thà dùng để chơi bóng còn hơn. Còn tôi thì nghĩ, thà đi dạo phố, vào siêu thị còn vui hơn. Vì thế, đến học kỳ hai của lớp 10, chúng tôi chia tay vì “ xa”.
Sau này, tôi đỗ đại học ở thủ đô, nghe ấy học ở Đông Bắc. Sau đó nữa, bè thời cấp hai đều mất liên lạc, tôi cũng chẳng biết tin gì về ấy nữa.
3
Nhìn dáng vẻ tôi không hứng thú, mẹ tôi cũng không nhắc đến Lục Tri Minh nữa. Nhưng hai ngày sau, tôi nhận lời mời kết từ ấy. Nghĩ một lúc, tôi vẫn bấm chấp nhận.
Nội dung cuộc trò chuyện không còn thoải mái, mập mờ như trước, mà chỉ là những lời dò xét nhau, đơn giản và thẳng thắn. Sau đó, chúng tôi gặp mặt vào dịp Quốc tế Lao , đến ngày Quốc tế Thiếu nhi thì đưa theo con cái gặp nhau. Năm sau, ấy thi đỗ công chức, về quê việc, rồi chúng tôi đăng ký kết hôn.
Không có gì ly kỳ, cũng chẳng có những tiết đau tim. Cứ thế, một gia đình bốn người hình thành. Chớp mắt, mười năm đã trôi qua.
Mười năm sớm tối bên nhau, cảm của chúng tôi từ tro tàn bùng cháy trở lại, thậm chí còn có xu hướng mạnh mẽ như ngọn lửa bén vào căn nhà cũ. Khi một người sống hạnh phúc và suôn sẻ, điều đó sẽ phản ánh lên vẻ ngoài của họ. Chúng tôi là những người hiếm hoi trong số bè đồng trang lứa vẫn tràn đầy sức sống.
Hai đứa trẻ lên cấp hai, đều ở nội trú, cuộc sống của chúng tôi trở nên nhàn rỗi hơn. Cả mẹ tôi lẫn mẹ chồng đều bóng gió hỏi chúng tôi có muốn sinh thêm đứa thứ ba không.
Không biết là vì chúng tôi tròn bổn phận cha mẹ quá tốt, hay vì trẻ con trong gia đình tái hôn thường trưởng thành sớm, mà Lục An Dương và Trần Di Đồng đều rất hiểu chuyện. Chúng còn từng muốn có thêm em trai hoặc em , khi đó, chúng tôi không để tâm. Thế mà giờ đây, khi cả hai đứa trẻ đều đã đi học, ngôi nhà bỗng trở nên vắng lặng, tôi lại nghĩ, có thêm một đứa cũng không phải là không thể.
Dĩ nhiên, nguyên nhân chính là vì cả hai chúng tôi đều có nhà cũ ở khu trung tâm thành phố, khi bị giải tỏa mỗi người chia ba căn hộ. Lục Tri Minh bán ba căn hộ của mình để xây một ngôi nhà nhỏ khang trang cho bố mẹ ấy, phần tiền còn lại mua căn hộ rộng gần 200 mét vuông mà chúng tôi đang ở. Căn hộ này đứng tên tôi.
Kinh tế dư dả, sức khỏe cho phép, bố mẹ mong chờ, có thêm một đứa trẻ cũng .
Thế , thứ mà phụ nữ suy tính vĩnh viễn không giống đàn ông.
Khi tôi bị thuyết phục và chuẩn bị mang thai, tôi phát hiện ra rằng Lục Tri Minh không còn hài lòng với cuộc sống gia đình êm ấm hiện tại nữa— ta đã ra ngoài “ăn vụng”.
4
Lục Tri Minh, con người này—
Ban đầu tôi để mắt đến ấy vì gương mặt trắng trẻo thư sinh và thành tích học tập xuất sắc. Sau này, tôi lại để mắt đến dáng vẻ “thư sinh hư hỏng” của ấy, cộng thêm việc tôi đã hiểu rõ gốc gác ta. Quan trọng nhất, chúng tôi có hoàn cảnh tương đồng.
Theo lời ta, vợ cũ của ta khi theo đuổi thì nhiệt như lửa, kiểu phụ nữ thích cảm giác đương lại không chịu nổi những lo toan cơm áo gạo tiền sau hôn nhân. Khi con còn chưa dứt sữa, ta đã không chịu mà tự thưởng cho mình một chuyến du lịch xa. Khi Lục Tri Minh tìm ta, ta đang ngọt ngào bên một họa sĩ.
Bị ta chất vấn, vợ cũ tức giận hét lên rằng ta giống như Francesca trong The Bridges of Madison County, hôn nhân khiến ta nghẹt thở, ta biết mình có gia đình, nên sau đó sẽ quay về.
Lục Tri Minh khẩy, rằng ta tô vẽ hành vi ngoại của mình thành chủ nghĩa lãng mạn, bỏ lại đứa con đang gào khóc để tìm kiếm tự do, thậm chí còn nghĩ rằng mình đáng thông cảm chứ không phải bị lên án. Nhưng chẳng phải bộ phim đó rằng cuộc đời con người không chỉ có , mà trên còn có trách nhiệm và gia đình sao?
Bạn thấy sao?