Thế là tôi gọi phục vụ mang đến một ly sữa.
Dù sao thì, Phương Thanh Chỉ cũng chưa từng điều gì tôi.
Cùng là phụ nữ, nếu có thể giúp trong khả năng, tôi cũng không muốn thấy ấy khổ.
Nhìn ly sữa, Phương Thanh Chỉ vội vàng lắc đầu:
“Hoài Xuyên trong dịp như thế này mà uống sữa sẽ bị người ta , mất mặt ấy.”
Tôi nắm lấy tay ấy, ánh mắt nghiêm túc:
“Phương Thanh Chỉ, trên đời này chẳng ai quan trọng hơn chính bản thân em.”
Chỉ vì một câu đó, Phương Thanh Chỉ sững sờ hồi lâu.
Cuối cùng, như thể không thể kiềm chế nữa, ấy bật khóc nức nở.
“Tần Nhiên, cảm ơn chị.”
Tôi nhẹ nhàng vỗ vai ấy:
“Nếu em cần giúp đỡ, cứ tìm chị.”
Tôi sẽ không chủ giúp ấy, vì có những chuyện, nếu bản thân không thể tự đứng dậy, thì người khác có bao nhiêu cũng vô ích.
Lúc này, Lục Hoài Xuyên đã cầm micro đứng trên bục phát biểu.
Hắn tuyên bố trước mặt các phóng viên rằng muốn công khai một sự thật.
Rằng trong số những người có mặt hôm nay, có một kẻ là con riêng trong gia đình họ Lục.
Mẹ người đó là tiểu tam, từng cuỗm đi một khoản tiền lớn của gia đình.
Người đó có thành tựu như hiện tại tất cả đều nhờ vào tiền của nhà họ Lục.
16
Vừa dứt lời, đám phóng viên lập tức ào lên, hỏi dồn:
“Ai ?”
“Anh có bằng chứng không?”
Lục Hoài Xuyên nở nụ đắc ý, quay sang Lục Chu:
“Đương nhiên là có. Mời mọi người lên màn hình lớn.”
Rất nhanh sau đó, màn hình sau lưng hắn bắt đầu hiện ra hàng loạt bức ảnh.
Nhưng ánh mắt của mọi người Lục Hoài Xuyên càng lúc càng kỳ lạ.
Ngay cả ông Lục Thu Sơn cũng tái mặt, giây tiếp theo liền ngã quỵ xuống sàn.
Lúc này Lục Hoài Xuyên mới phát hiện có gì đó không ổn.
Hắn vội quay đầu lại — mới phát hiện những tấm ảnh đang chiếu là ảnh mẹ hắn “tiểu tam”.
Còn có cả cảnh lúc hắn mới 5 tuổi, mẹ hắn dẫn hắn quỳ trước mặt mẹ Lục Chu và Lục Chu, khóc lóc cầu xin tha thứ.
Trong nháy mắt, Lục Hoài Xuyên như bị sét đánh, lùi lại mấy bước, mặt cắt không còn giọt máu.
Còn tôi thì nở nụ đầy đắc ý.
Ngay từ khi biết hắn định dùng ảnh giả để bôi nhọ Lục Chu, tôi đã đến nhà ông bà ngoại của Lục Chu lấy bằng chứng ông từng ngoại .
Ban đầu ông bà chỉ định giữ “phòng thân”, ai ngờ lại dùng đúng lúc như hôm nay.
Chỉ ánh mắt của tôi, Lục Hoài Xuyên đã hiểu ngay là do tôi .
Hắn xô đám đông, lao về phía tôi, định ra tay:
“Thì ra là mày, con đàn bà thối tha hỏng chuyện của tao! Tao nhất định không tha cho mày!”
Nhưng tay hắn còn chưa kịp vung tới, đã bị Lục Chu chặn lại.
Ngay giây sau, Lục Chu bẻ ngược cổ tay hắn, tác lạnh lùng dứt khoát.
“Rắc!”
Cả hội trường vang lên tiếng gào thét thê lương của Lục Hoài Xuyên.
Lục Chu hắn ngã nhào xuống đất, chân đạp mạnh lên ngực hắn khiến hắn càng hét thảm hơn.
【Phản diện tốt lắm! Tôi muốn đập nam chính như từ lâu rồi.】
【Mấy người bên cạnh mau nhào vô đi, lúc này đánh hội đồng mới hiệu quả nè!】
Giải quyết xong mọi chuyện, Lục Chu nhanh chóng chạy tới kiểm tra tôi có bị thương không.
Thấy tôi bình an vô sự, mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt tôi đầy phức tạp.
Tôi gượng, đang định mở miệng giải thích…
Thì Lục Chu bỗng đổ sầm vào người tôi.
Tôi vội đỡ lấy , vừa kỹ gương mặt đã thấy đỏ bừng một cách bất thường.
Lục Chu vẫn đang cố chịu đựng:
“Lúc nãy… rượu có vấn đề.”
Tôi hiểu ngay — chắc chắn là Lục Hoài Xuyên đã sai người bỏ thuốc vào rượu của Lục Chu.
Vừa rồi lại đánh nhau, thuốc phát tác nhanh hơn.
Tên đó thật độc ác, không chỉ muốn hủy danh tiếng của Lục Chu, mà còn muốn gán cho tội cưỡng hiếp.
Tôi không chần chừ thêm giây nào, vội dìu Lục Chu lên phòng khách sạn ở tầng trên.
Ném thẳng người đàn ông lên giường, tôi bắt đầu cởi quần áo ra.
Lục Chu vội giữ lấy tay tôi:
“Nhiên Nhiên, không … sẽ em bị thương…”
Tôi liền ôm lấy mặt , hôn lên môi .
Chặn lại tất cả những lời còn chưa kịp ra.
17
Sống mũi cao của Lục Chu cọ nhẹ lên mặt tôi, hơi thở của cả hai dần trở nên nóng rực.
“Nhưng mà… muốn em.”
Chỉ một câu, khiến hơi thở của Lục Chu nghẹn lại, đuôi mắt cũng bắt đầu đỏ lên.
Anh như mất hết kiểm soát, giữ lấy gáy tôi, lập tức phản công, hôn càng lúc càng sâu, càng mãnh liệt.
Bình luận:
【Cuối cùng phản diện và nữ phụ cũng bắt đầu rồi! Không uổng công tôi chịu đựng cái ông nam chính điên khùng kia suốt thời gian qua Đây là phần thưởng của tôi!】
【Ơ? Sao màn hình tự dưng đen thui? Giờ chỉ nghe âm thanh? Biết ngay mà, tác giả sẽ không để tụi mình “xem” đâu.】
【Đủ rồi, là tốt rồi. Giọng phản diện nghe mê hoặc thật sự, tôi nổi cả da gà.】
Giữa cơn mơ hồ, tôi nghe thấy tiếng thì thầm của người đàn ông bên tai:
“Nhiên Nhiên… em không?”
“Yêu…”
“Anh là ai?”
“Lục… Lục Chu…”
Thế là, tôi bị ép không biết bao nhiêu lần “em Lục Chu”.
Bị hành như bánh kếp, lật qua lật lại tới tận sáng hôm sau.
Cuối cùng tôi cũng hiểu rõ ý của bình luận “giống như chó đơn phương” nghĩa là gì rồi.
Sau đó, Lục Chu với tôi, không dám để tôi biết chuyện gia đình , vì sợ tôi sẽ xem thường.
Còn tôi, cũng kể cho nghe lý do thật sự khiến tôi chia tay bốn năm trước.
Người khiến Lục Chu không tìm việc, phải ra công trường bốc vác… chính là ba tôi.
Ông ta là kẻ ích kỷ đến tột độ, thậm chí mẹ tôi cũng vì ông ta mà gián tiếp mất mạng.
Ông ta chỉ muốn tôi lấy chồng giàu để giúp ích cho việc ăn của mình.
Vì tôi buộc phải chia tay Lục Chu, rồi dùng bốn năm để khiến nhà họ Tần sụp đổ.
Tôi không dám với vì không muốn biết tôi đã trở thành một người đầy mưu mô, đến cả cha ruột cũng dám ra tay.
Tôi sợ sẽ ghét tôi, đề phòng tôi.
Nghe xong, Lục Chu chỉ hôn nhẹ lên vai tôi:
“Em ngốc quá.”
Tôi sờ lên cơ bụng :
“Không ngốc bằng đâu.”
Ánh mắt người đàn ông bắt đầu nóng dần lên, môi cọ sát cổ tôi:
“Vợ ơi, vai lại đau rồi, xoa giúp chút nhé?”
Tất nhiên, “xoa xoa” đến cuối cùng thì đâu còn đơn giản là xoa.
Bình luận:
【Aaa, phản diện như rồi mà trong phòng tắm vẫn gọi tên nữ phụ, hai người này đúng là quá thuần khiết, thuần đến mức phát ngấy!】
【Cảnh trước: Phản diện nắm tay nữ phụ: Em đang gì?
Cảnh nay: Phản diện: Vợ ơi, vai đau, xoa giúp đi~】
【Cười xỉu, ở trên đúng là giỏi tổng hợp quá đi!】
18
Đúng lúc tôi và Lục Chu đang mặn nồng bên nhau,
Bên ngoài đã rối loạn như nồi lẩu thập cẩm.
Ngay khi tin tổng giám đốc Tập đoàn Lục thị – Lục Hoài Xuyên là con riêng bị phanh phui, cổ phiếu của Lục thị liền lao dốc không phanh.
Lục Thu Sơn không chịu nổi cú sốc, bị đột quỵ phải đưa vào viện cấp cứu.
Trong lúc Lục Hoài Xuyên còn đang cuống cuồng xoay sở, thì Phương Thanh Chỉ đã mời luật sư, kiện hắn và con chim hoàng yến của hắn ra toà.
Lục thị hoàn toàn sản, Lục Hoài Xuyên cũng bị cảnh sát bắt về quy án.
Còn tôi, sau khi cảm với Lục Chu đã ổn định, liền cùng bè thành lập một thương hiệu trang sức riêng.
Lúc tuyển dụng, không ngờ người đầu tiên đến phỏng vấn lại chính là Phương Thanh Chỉ.
Học vấn, năng lực đều phù hợp, rất nhanh chóng chúng tôi nhận vào .
Dĩ nhiên, tôi cũng có chút tư tâm.
Phương Thanh Chỉ là nữ chính của thế giới này.
Trong truyện gốc, ấy bị Lục Hoài Xuyên hành hạ ở phần đầu, về sau thì như bật hack, vận may kéo đến liên tục.
Có ấy gia nhập, công ty của tôi không lời lãi đầy túi mới là lạ.
Chỉ nghĩ tới tương lai nằm ngửa mà vẫn giàu, tôi nằm mơ cũng tỉnh.
Bình luận:
【Truyện kết thúc rồi, tung hoa! Cuối cùng cũng không phải một bộ truyện nữ đấu não tàn nữa. Ai phụ nữ chỉ biết ganh đua? Chúng ta còn biết trân trọng nhau, cùng nhau trở nên tốt đẹp hơn mà!】
【Phản diện và nữ phụ đều là những người từng đáng thương. Hai người nhất định phải thật hạnh phúc nhé!】
【Ngoại truyện Tôi muốn ngoại truyện Tác giả bao giờ mới ra ngoại truyện ?! Tôi sẽ canh chừng chị mãi cho đến khi có!】
【Không ngờ đã ba rưỡi sáng rồi… Tôi đi ngủ đây, hẹn gặp mọi người ở truyện sau nha, các bình luận thân mến!】
End
Bạn thấy sao?