Cố Thính cố ý hỏi với vẻ ngây ngô:
“Cái gì thế? Không tách ra nổi là sao?”
Tôi cũng chẳng buồn giấu giếm, thẳng ngay trước mặt mọi người:
“Hai người lén lút vụng trộm đến mức dính chặt không tách ra , chính tôi là người phải phẫu thuật tách họ ra.”
Cố Thính bật thành tiếng, không chút khách sáo, khiến tôi đột nhiên cảm thấy… cũng có chút thâm hiểm.
“Đủ rồi! Đừng nữa!”
“Đúng, sai thật, đã xin lỗi em rồi. Em có thể đừng ép người quá đáng như thế không?”
Tôi ép người? Thật nực .
“Chính là người đuổi theo tôi, bám riết không buông, tôi có ép ai đâu?”
Tôi gương mặt Chu Thanh Huyền, càng càng thấy chán ghét.
Tôi quay đầu bỏ đi, ta thêm một giây tôi cũng thấy bẩn mắt.
Thấy tôi sắp rời đi, Chu Thanh Huyền đột nhiên túm lấy tay Cố Thính.
“Cô ấy vẫn là vợ tôi. Cậu biết xấu hổ thì đừng theo ấy nữa!”
Vừa xong, ta liền vung nắm định đánh Cố Thính.
Tôi lập tức chắn trước mặt Cố Thính, bảo vệ .
“Chu Thanh Huyền, tôi nhớ là chúng ta đã ký đơn ly hôn rồi đấy. Anh còn gọi ai là vợ?”
“Về nhà soi lại xem bản thân thành cái dạng gì đi!”
Sắc mặt Chu Thanh Huyền lúc trắng lúc đen, hai tay nắm chặt đến run rẩy vì giận.
Bất ngờ, vì quá kích , ta nôn ra một ngụm máu tươi.
Anh ta biết tính tôi cứng rắn, tuyệt đối không bao giờ nhượng bộ với kẻ phản bội.
Tôi lạnh lùng liếc :
“Đừng phiền tôi nữa, tránh xa tôi ra.”
Tôi biết ta đang muốn gì — cố khiến tôi mềm lòng, chờ tôi chạy đến đỡ.
Nhưng tôi chỉ thản nhiên :
“Chỉ là ho ra chút máu thôi mà, chết chắc?”
Chính khoảnh khắc ấy, Chu Thanh Huyền mới thực sự nhận ra — khi tôi “không cần”, nghĩa là thật sự không cần.
Anh ta chỉ có thể trơ mắt tôi rời đi.
Ngay sau đó, ta lập tức trút hết giận dữ lên Lưu Tư Tư.
“Tất cả là tại ! Ai cho phép mò đến đây?”
“Nếu không có , có khi Cẩm Ninh đã tha thứ cho tôi rồi!”
“Cô chết đi cho tôi nhờ!”
Chu Thanh Huyền lao tới, túm chặt cổ Lưu Tư Tư, trông ta lúc đó mất kiểm soát hoàn toàn, cực kỳ đáng sợ.
Lưu Tư Tư bị bóp đến tím cả mặt, ta giơ chân đá mạnh vào hạ bộ của Chu Thanh Huyền.
Anh ta đau đớn thả tay ra, hai người vẫn tiếp tục giằng co.
Cuối cùng, cả hai ngã xuống bậc thang — Chu Thanh Huyền bị thương nặng ở chân.
Khi tôi nghe tin này, trong lòng tôi không hề gợn sóng.
Chu Thanh Huyền đưa vào viện điều trị, còn cố gọi điện cho tôi, hy vọng tôi đến thăm.
Tôi thẳng thừng từ chối. Đã buông thì sẽ không dây dưa.
Kết thúc chuyến đi, tôi quay về bệnh viện tiếp tục việc.
Chu Thanh Huyền lấy cớ chân bị thương, cố trì hoãn việc đi thủ tục ly hôn.
Anh ta liên tục kêu không đi nổi, muốn kéo dài thêm nữa.
Tôi ném bản chụp kết quả hồi phục vào mặt ta:
“Đừng giả vờ nữa, đi lại bình thường từ lâu rồi.”
“Ngày mai nhớ đến Cục Dân chính đúng giờ.”
Chu Thanh Huyền thất vọng giữ lấy tay tôi, mắt đỏ hoe, giọng đầy khẩn cầu:
“Cẩm Ninh, chúng ta thật sự không thể quay lại sao?”
“Nếu em cho thêm một cơ hội, thề — cả đời này sẽ không bao giờ phản bội nữa. Nếu sai, chết không toàn thây!”
Tôi nâng tay lên, từng ngón, từng ngón một gỡ khỏi bàn tay đang nắm chặt của ta.
“Lời thề của không đáng một xu. Tôi cũng không muốn nhắc lại thêm lần nào nữa.”
“Ngày mai đến sớm chút.”
Cuối cùng, Chu Thanh Huyền cũng hiểu — tôi đã quyết thì không gì có thể thay đổi.
Sáng hôm sau, ta lề mề đến trễ.
Nhưng tôi không cho ta thêm thời gian trì hoãn, dẫn thẳng ta vào Cục Dân chính.
Khi con dấu ly hôn đóng xuống, Chu Thanh Huyền rũ mắt, mặt mày như tro tàn.
Tôi và ta… chính thức ly hôn.
Bước ra khỏi cửa, Cố Thính đã chờ sẵn, mang theo một bó hồng đỏ rực đưa đến tay tôi.
“Chúc em… bắt đầu một cuộc sống mới.”
“Cảm ơn .”
Chu Thanh Huyền cũng chạy theo ra, hét lớn:
“Cẩm Ninh! Em sẽ lấy hắn ta sao?”
Tôi không trả lời câu hỏi đó.
Chỉ ngẩng đầu, đàn chim bay vụt qua bầu trời xa xăm.
“Chu Thanh Huyền, tôi mới chỉ ba mươi tuổi. Nếu sau này gặp người tôi thật sự, chắc chắn tôi sẽ kết hôn.”
Nghe câu trả lời ấy, Chu Thanh Huyền bật cay đắng, nước mắt cũng theo đó lăn dài.
Về đến nhà, ta nổi trận lôi đình với mẹ mình.
Trách bà ta luôn chen ngang vào hôn nhân của ta, khiến cảm thấy ngột ngạt không thở nổi.
Tối đó, ta uống say, lái xe trong men rượu, rồi gặp tai nạn thảm khốc, nằm thoi thóp giữa đường.
Cùng lúc đó, Lưu Tư Tư – mang đầy hận thù với mẹ Chu – quay lại nhà họ Chu, xảy ra xô xát dữ dội với bà ta.
Hai người đâm chém nhau túi bụi, cuối cùng vì mất máu quá nhiều mà cùng tử vong.
Khi tôi biết chuyện của họ, tôi chỉ có thể một câu:
Đó là quả báo.
Tôi không thấy phiền lòng, cũng không thấy thương xót.Từ nay về sau, tôi chỉ muốn sống tốt — lấy chính mình.
Bạn thấy sao?