7
Lúc này, tôi đang theo một đoàn du lịch đến Tây Tạng – nơi xa xôi tận cùng.
May mà tôi không bị phản ứng độ cao.
Từ lâu tôi đã nghe , đây là nơi gần với bầu trời nhất.
Ngước đầu lên, cảm giác chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào những đám mây lững lờ trôi ngang.
Chúng thực sự thấp đến mức khiến tôi không nỡ rời bước.
Tính toán thời gian, chẳng mấy nữa là kết thúc thời gian tĩnh tâm một tháng, có thể chính thức ly hôn.
Nhìn thấy một cặp đôi ở phía xa đang chụp ảnh kỷ niệm, tôi bất giác nhớ lại hồi mới quen Chu Thanh Huyền.
Khi ấy chúng tôi còn rất trẻ.
Ông tôi và ông nội Chu Thanh Huyền từng là đồng đội cũ, thỉnh thoảng có qua lại.
Người lớn thì luôn có vô vàn chuyện để , còn bọn trẻ chúng tôi lại cảm thấy buồn chán, chẳng biết gì.
Rồi trong một lần cờ, tôi lạc vào khu vườn riêng của Chu Thanh Huyền.
Lúc đầu, cậu ta cực kỳ bài xích tôi, không cho lại gần.
Còn tôi khi đó, cũng là một đứa lạnh lùng, ít .
Sau này, hai gia đình tổ chức đi leo núi, Chu Thanh Huyền bị rắn cắn.
Nhờ từng học sơ cứu, tôi không suy nghĩ gì mà lập tức hút nọc độc giúp cậu ta.
Cũng chính từ khoảnh khắc đó, cậu ta dần mở lòng, rồi ngày càng thích bám lấy tôi không rời.
Ký ức như cuộn phim tua ngược – rõ mồn một từng cảnh một.
Chỉ tiếc… ký ức thì vẫn còn, người trong tim tôi ngày ấy… giờ đã không còn là người đó nữa.
Sau vài ngày rong chơi ở Tây Tạng, tôi cùng đoàn tiếp tục hành trình đến một nơi khác – trượt tuyết ở núi tuyết Ngọc Long.
Tôi từng xin Chu Thanh Huyền cùng đi ngắm tuyết một lần. Là người miền Nam, tôi luôn cảnh tuyết rơi.
Nhưng ta lúc nào cũng bận – bận đến mức tôi cũng chẳng dám mở miệng nài nỉ nữa.
Tôi cúi người, vốc một nắm tuyết vào tay, định hứng thú nặn một người tuyết nhỏ thì bất ngờ bị một giọng gọi lại.
Người đến là một đàn thời đại học – tính cách ôn hòa, nhã nhặn. Sau khi tốt nghiệp, theo gia đình ra nước ngoài định cư, và từ đó bặt vô âm tín.
“Cẩm Ninh? Thật là em à!”
“Lâu rồi không gặp, Cố.” Chúng tôi nhau mỉm , ánh mắt như chất chứa hàng ngàn lời muốn .
Chúng tôi chọn một nơi yên tĩnh ngồi xuống trò chuyện. Ngoài hiên, tuyết bắt đầu rơi.
“Người miền Nam mình và người miền Bắc thật sự rất đối lập… Họ thích biển của mình, còn mình thì lại mê mẩn tuyết trắng của họ.”
Vừa dứt lời, tôi không ngờ lại thấy một bóng dáng mà tôi vô cùng chán ghét.
Chu Thanh Huyền… lại tìm đến tận đây.
“Cẩm Ninh! Cuối cùng cũng tìm em rồi!”
“Thời gian em biến mất… gần như khiến phát điên!”
Anh ta từ xa chạy đến, mỗi bước như lảo đảo. Đến gần, tôi mới thấy gầy đi rõ rệt, mắt thâm quầng, trông tiều tụy hẳn.
Nhưng tay ta vẫn không yên phận – vừa tới là định ôm tôi vào lòng.
Tôi lùi lại hai bước, tránh khỏi cánh tay ấy… Không ngờ lại vô ngã vào vòng tay của Cố học trưởng.
Chính lúc đó, Chu Thanh Huyền mới ý đến người đàn ông đứng phía sau tôi.
Sắc mặt ta lập tức sa sầm.
“Hắn là ai?”
“Thời gian em biến mất… có phải là ở bên hắn không?”
8
Chu Thanh Huyền xưa nay luôn tỏ ra lạnh lùng, điềm đạm.
Tôi chưa từng thấy trên mặt ta xuất hiện biểu cảm méo mó, giận dữ và mất kiểm soát như lúc này.
Ngay cả khi trước đây vì Lưu Tư Tư mà đối xử tệ bạc với tôi, ta cũng không đến mức này.
Tôi đứng vững lại, quay sang một câu xin lỗi với Cố Thính.
Tôi không ngờ chuyện giữa tôi và Chu Thanh Huyền lại kéo theo một người vô tội bị cuốn vào.
“Anh đang linh tinh cái gì ? Anh tưởng ai cũng như , trái ôm phải ấp sao?”
Trước tiếng quát giận dữ của tôi, Chu Thanh Huyền khựng lại, rõ ràng bị trúng tim đen.
“Chỉ còn mấy ngày nữa thôi là chúng ta có thể nhận giấy ly hôn, chẳng phải đây chính là điều mong muốn nhất sao?”
“Không ở bên cạnh Lưu Tư Tư của , mò đến đây gì?”
Chu Thanh Huyền cuống quýt giải thích:
“Không có! Anh chỉ là đang đánh cược, đoán em còn , không nỡ ký đơn, nên mới dám đối xử tàn nhẫn như !”
“Cẩm Ninh, biết sai rồi! Lưu Tư Tư bị đuổi đi rồi, phòng cũng cho người dọn dẹp lại rồi…”
“Em theo về nhà không? Đừng ly hôn mà…”
Anh ta vừa , vừa giơ tay định nắm lấy tay tôi — bị tôi dứt khoát hất ra.
Giống như ta là một món đồ bẩn thỉu , tôi không muốn chạm vào.
“Anh có biết vì sao tôi phải tránh mặt không?”
“Chính là sợ bỗng dưng thay đổi ý định, rồi bám riết lấy tôi không buông.
Nhưng giờ thì tôi không sợ nữa rồi.”
“Bởi vì dù có gì, thì sau tháng này — giấy ly hôn, tôi nhất định sẽ lấy .”
Đàn ông ngoại , lỗi không nằm ở ‘tiểu tam’, mà ở chính bản thân họ không kiềm chế nổi dục vọng.
Lưu Tư Tư đi rồi, sau đó vẫn sẽ có người thứ hai, thứ ba… tiếp theo nữa.
Chu Thanh Huyền đứng đó, nét mặt hoảng loạn, không biết phải gì để níu kéo tôi quay về.
Tôi cũng chẳng muốn tốn hơi nữa, xoay người trở lại phòng.
Cố Thính hiểu cảnh của tôi, không gì, lặng lẽ ở bên cạnh.
Anh lấy ra một cây tiêu, bắt đầu thổi một khúc nhạc. Đó là bài “Trái tim vĩnh hằng” – một bản tôi rất thích.
Hồi đại học, chúng tôi từng cùng nhau biểu diễn trong tiết âm nhạc. Tôi đánh đàn tranh, thổi tiêu. Âm thanh hoà quyện, tạo nên bản hoà tấu du dương nhất.
“Cảm ơn , Cố Thính.”
Anh ngừng thổi, tôi dịu dàng hỏi:
“Tâm trạng khá hơn chưa?”
“Tốt hơn rồi.”
“Vậy thì tốt. Dù bao nhiêu năm không gặp, vẫn hiểu tính cách em.”
“Chỉ cần em im lặng, chắc chắn là có chuyện buồn.”
“Đã vượt qua sóng gió lớn rồi, đừng để lật thuyền trong cái vũng nước nhỏ.”
Câu ấy khiến tôi chợt cảm , bỗng dưng nhẹ nhõm trong lòng.
Chưa kịp trả lời, thì Chu Thanh Huyền lại từ trong bóng tối bước ra.
“Còn là hai người không có gì? Đến cả tính cách em, hắn ta cũng hiểu?”
“Nói thật đi, em nhất quyết đòi ly hôn, có phải vì hắn ta không?”
Giọng chói tai ấy truyền vào tai tôi. Tôi lập tức sa sầm mặt, trừng mắt ta đang nghiến răng nghiến lợi.
Từ lúc mọi chuyện bắt đầu, ta chưa bao giờ biết lại bản thân.
Ngoại là , mà đến khi mất rồi… vẫn là ra vẻ đạo lý.
“Anh nghĩ sao thì tùy!”
Tôi mệt rồi. Nếu một câu như có thể khiến ta chết tâm, tôi cũng không ngại.
Bên dưới mái hiên yên ắng, bỗng nhiên im lặng đến lạ.
Chu Thanh Huyền như bị đóng băng, đứng đó sững sờ, bất lực trước sự quyết tuyệt của tôi.
Ngay lúc ấy, giọng của Lưu Tư Tư lại vang lên.
“Thanh Huyền, đi, đâu có lỗi gì với ta!”
“Khi chúng ta ở bên nhau, chưa chắc ta đã không nằm dưới thân một gã đàn ông khác!”
“Người nhất, vẫn luôn là em!”
9
Vừa thấy Lưu Tư Tư bước ra, tôi không nhiều, lập tức tiến đến tát thẳng một cái nảy lửa lên mặt ta.
“Nếu còn dám vu khống tôi thêm một lần nữa, tôi sẽ gửi ảnh bê bối không thể tách ra của hai người cho bố mẹ xem.”
“Để họ thấy họ đã nuôi dạy ra một đứa con không biết liêm sỉ, không có đạo đức, trở thành tiểu tam hoại hạnh phúc người khác như thế nào.”
“Nếu không sợ chết thì cứ thử đi.” Lưu Tư Tư ôm lấy gò má vừa bị tôi tát đỏ rực, toàn thân run rẩy vì tức giận, không dám cãi lại một lời.
Cô ta chỉ dám liếc mắt sang Chu Thanh Huyền, mong ta đứng ra bênh vực.
Nhưng đến chính gương mặt Chu Thanh Huyền cũng đang đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận.
Bạn thấy sao?