Trước khi rời đi, tôi lấy điện thoại, gửi cho Chu Thanh Huyền một đoạn video trích từ camera giám sát.
Camera chính là do chính ta lắp đặt từ một năm trước, góc quay hướng thẳng về phía bàn trang điểm.
Sau khi gửi đi, tôi quanh một lượt, nhận ra nơi này chẳng còn gì để tôi mang theo nữa.
Chỉ có chiếc vòng ngọc vỡ nát trong tay – tôi siết chặt lấy nó, không quay đầu lại, rời khỏi căn nhà ngột ngạt đến mức khiến tôi nghẹt thở này.
Về phần Chu Thanh Huyền, sau khi mở video, sắc mặt ta từ bình thản chuyển sang tức giận.
Cuối cùng, ta ném thẳng điện thoại vào mặt Lưu Tư Tư.
“Cô giải thích cho tôi đi?”
5
Khuôn mặt Lưu Tư Tư vẫn còn vẻ ấm ức, trong mắt long lanh lệ. Cô ta nhặt điện thoại lên một cách ngơ ngác:“Chuyện gì , Thanh Huyền? Sao lại nổi giận với em như thế?”
Cô ta liếc vào đoạn video vừa phát. Chỉ một giây sau, cả người ta cứng đờ, vô thức rơi điện thoại xuống đất.
“Không phải em.” – Lưu Tư Tư lắp bắp.
Chu Thanh Huyền ánh mắt chối bỏ, lẩn tránh của ta, khẽ khinh:
“Không phải à? Em tưởng là thằng ngốc chắc?”
“Bằng chứng rành rành, em còn định tiếp tục dối trá sao?”
Lúc này, Lưu Tư Tư cũng không thèm giấu nữa, thẳng thừng ra:
“Đúng , tất cả mọi chuyện đều là do bác – mẹ – bảo em .”
Mẹ tôi? – Chu Thanh Huyền sững sờ, cả người chết lặng.
“Thôi nào, đừng giận nữa mà!”“Dù gì hai người cũng đã ký giấy rồi, Tô Cẩm Ninh cũng rời đi rồi… sau này cứ để em chăm sóc …”
Lời còn chưa dứt, Chu Thanh Huyền đã lao đến, bóp chặt cổ ta.
“Anh đã rồi, giữa và em chỉ là chơi bời. Đừng có vọng tưởng thay thế vị trí của Tô Cẩm Ninh.”
Ánh mắt giận dữ, hung tợn trên gương mặt Chu Thanh Huyền khiến Lưu Tư Tư bắt đầu sợ hãi.
Cô ta gần như không thể thở nổi, đúng lúc ấy, mẹ Chu Thanh Huyền bước vào.
“A! Thanh Huyền! Mau buông ra! Con định bóp chết nó thật đấy à?!”
“Chết? Anh còn lâu mới để ta chết dễ dàng như .”
Chu Thanh Huyền liếc sang mẹ mình, ánh mắt lạnh lẽo không kém.
“Con mẹ như thế là sao? Vì một người như Tô Cẩm Ninh mà con thành ra thế này?”
“Đáng chứ, vì con ấy.”
Vừa dứt lời, ta hất mạnh tay, buông Lưu Tư Tư ra rồi quay đầu rời khỏi đó.
Anh phải một chuyện… hy vọng vẫn còn kịp.
Anh sợ Cẩm Ninh cũng đã ký vào bản ly hôn – điều đó đồng nghĩa với việc giữa họ thật sự chấm dứt.
Bởi vì biết rõ… ấy đã rời khỏi nhà trong tâm trạng như thế nào.
Chu Thanh Huyền vừa rời đi, Lưu Tư Tư lập tức định đuổi theo, lại bị mẹ ta túm chặt tay kéo lại.
“Bác ! Xin bác buông tay… Cháu muốn đi tìm ấy… Cháu sợ…”
Cô ta vừa vừa quay lại bà ta. Nhưng khi thấy vẻ mặt lạnh lùng, tàn độc trên khuôn mặt ấy, ta sững người, câu nghẹn lại trong cổ họng.
“Ai là mẹ ? Đừng có gọi linh tinh.”
“Cả lẫn Tô Cẩm Ninh đều không xứng với con trai tôi.”
“Huống hồ chỉ là một con thư ký hạng xoàng. Trước giờ tôi tử tế với , chỉ là để diễn trò đuổi Cẩm Ninh đi mà thôi. Giờ nó đi rồi, giữ lại gì nữa?”
“Gì cơ?!”
Mặt Lưu Tư Tư tái nhợt như tờ giấy, không thể tin . Cô ta không ngờ mình cũng sẽ trở thành “người thứ hai” bị đá. Thì ra từ đầu tới cuối… chỉ là một con cờ trong tay bà ta.
“Không! Tôi không đi! Tôi phải đợi Thanh Huyền quay lại!”
Bốp! – Một cái tát giáng xuống thẳng mặt ta.
“Cô không có tư cách.”
“Người đâu! Lôi con nhỏ này ra ngoài! Từ nay về sau, không cho nó bước vào nhà nửa bước!”
Lưu Tư Tư tức giận, trợn mắt mẹ Chu, vùng vẫy, gào thét… Cuối cùng vẫn bị lôi ra khỏi cửa.
6
Trong khi đó, Chu Thanh Huyền lái xe như điên, vượt liền mấy đèn đỏ, lao thẳng đến bệnh viện nơi tôi việc.
Vừa xuống xe, ta đã cắm đầu chạy, té lên té xuống mấy lần vì quá vội.
Nhưng ta không tìm tôi.
Vì trước khi quay về nhà họ Chu, tôi đã nộp đơn xin nghỉ phép một tháng.
Bao nhiêu năm nay không nghỉ, lần này coi như cho bản thân một khoảng thời gian tĩnh lặng để rời khỏi mọi hỗn loạn.
Chu Thanh Huyền không chờ tôi, chỉ nhận một thứ từ đồng nghiệp của tôi – bản ly hôn đã ký.
Anh ta chằm chằm vào phần chữ ký, ba chữ “Tô Cẩm Ninh” rõ ràng hiện ra, ánh mắt ta mở to không thể tin nổi.
Tô Cẩm Ninh thật sự dám ký đơn?!
Không phải chỉ đang giận dỗi với sao?! Không thể nào! Cô ấy đến thế cơ mà!
Trái tim Chu Thanh Huyền rối loạn hoàn toàn, đứng không , ngồi cũng không xong.
Anh ta siết chặt bản ly hôn trong tay, vò nát thành một cục.
“Trước khi đi, Cẩm Ninh đã – ấy đã gửi bản sao cho luật sư.” “Anh có xé tờ này cũng vô ích.”
Đồng nghiệp chuẩn bị rời đi, ấy là người cực ghét đàn ông tệ bạc.
Chu Thanh Huyền lập tức chặn lại:
“Khoan đã, có biết Cẩm Ninh đã đi đâu không?”
“Không rõ, ấy rồi, sau khi hết thời gian một tháng tĩnh tâm sẽ quay về.”
Nghe đến đây, Chu Thanh Huyền cuối cùng cũng hoảng loạn thật sự.
Nếu trong vòng một tháng này mà Tô Cẩm Ninh không quay lại, thì cuộc hôn nhân của họ… chắc chắn không cứu vãn nổi nữa.
“Không , bằng mọi giá, mình phải tìm ấy về.”
Anh lập tức gọi điện cho bè.
“Giúp tôi tra hành tung của Tô Cẩm Ninh. Dù là đường bộ, đường sắt, tàu thủy hay máy bay – một ngả cũng không bỏ sót.”
“Tôi nhất định phải biết ấy đã đi đâu.”
Dặn dò xong, Chu Thanh Huyền quay trở về nhà.
Nhìn căn phòng trống trải, thấy tôi không mang theo gì cả – chỉ lấy đi vài món đồ quan trọng nhất.
Cả người ta lập tức sụp đổ.
Vì quần áo, túi xách trong phòng đều là quà ta tặng. Không mang theo… nghĩa là không cần.
Bao gồm cả ta.
Bạn thấy sao?