Tình Yêu Trong Cơn [...] – Chương 2

3

Chu Thanh Huyền như không thể tin nổi, mím chặt môi, ánh mắt phức tạp tôi.

Trong ấn tượng của ta, tôi chưa bao giờ nổi nóng, lúc nào cũng dịu dàng, ôn hòa.

Tôi cũng tưởng mình sẽ rơi nước mắt…

Nhưng không.

Có lẽ vì tôi đã hoàn toàn chết tâm với ta rồi.

Chỉ có mẹ chồng là vỗ tay reo lên:

“Hay lắm! Tôi chờ ngày này lâu rồi!”

“Má! Mẹ đừng . Con tuyệt đối không ly hôn với Cẩm Ninh!”

“Cẩm Ninh, mau xin lỗi mẹ đi, đừng loạn nữa.”

Tôi trấn tĩnh lại, nuốt xuống nỗi cay đắng trong lòng.

“Tôi không sai, cũng không cần phải xin lỗi bất kỳ ai trong số các người, và càng không phải là đang loạn gì hết.”

Khuôn mặt Chu Thanh Huyền bắt đầu trở nên khó coi.

“Con của Tư Tư mất là vì em lạnh lùng, vô . Cô ấy còn không trách em, ngược lại còn khuyên nên nghiêm túc xin lỗi em.”

“Chờ khi ấy hồi phục, còn định đích thân xin lỗi em nữa.”

“Con người ta còn biết điều, dịu dàng hơn em gấp trăm lần. Ngay cả lúc nguy hiểm như vừa rồi, cũng không khóc lóc hay kêu đau, trong lòng chỉ có mình .”

Anh ta mấy câu đó nhẹ nhàng như không, hoàn toàn không nghĩ đến việc lời ấy sẽ tổn thương tôi đến mức nào.

Từng chữ thốt ra như một con dao cứa thẳng vào tim tôi.

Tôi gương mặt người đàn ông mình đã suốt bao năm qua lần đầu tiên thấy xa lạ đến thế.

Gỡ bỏ lớp mặt nạ giả tạo kia, ta chẳng khác gì mẹ mình — độc đoán, gay gắt, áp đặt.

“Vậy còn tôi thì sao? Các người thế với tôi là công bằng à?”

Trong đáy mắt Chu Thanh Huyền thoáng hiện chút áy náy, giọng cũng dịu lại.

“Cẩm Ninh, biết em cũng rất tủi thân. Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, thì phải học cách chấp nhận.”

Nghe xong câu đó, tôi khẽ nhắm mắt, trong lòng lại càng thêm kiên định.

Cuộc hôn nhân này, nhất định phải kết thúc.

Khi tôi xoay người rời đi, phía sau, Chu Thanh Huyền gọi với theo:

“Cẩm Ninh, quay lại!”

Tôi ngồi ngoài sân suốt đêm, không vào nhà.

Khi trời vừa hửng sáng, tôi tháo nhẫn cưới, ném đi như ném bỏ hết quá khứ.

Những ngày sau đó, tôi không về nhà, mà ở lại bệnh viện.

Chu Thanh Huyền xuất viện, để chọc tức tôi, ta đưa Lưu Tư Tư về nhà chăm sóc, hết mực chiều chuộng, cung phụng như bà hoàng.

Anh ta nghĩ rằng sẽ khiến tôi rối bời, rồi vội vã chạy về tìm ta.

Nhưng ta đã đoán sai. Một tuần trôi qua tôi vẫn không xuất hiện.

Cho đến khi ta bắt đầu không chịu nổi, thì tôi quay về — mang theo tờ đơn ly hôn.

Tôi vẫn còn một vài đồ đạc ở nhà họ Chu, nên lần này quay về là để giải quyết dứt điểm.

Vừa bước vào cửa, từ xa tôi đã thấy “gia đình ba người” kia đang ngồi bên bàn ăn, vui vẻ.

Chu Thanh Huyền thấy tôi, sững người vài giây, rồi nở nụ vừa bất ngờ vừa đắc ý:

“Đấy, chẳng phải em cũng phải ngoan ngoãn quay về tìm sao? Anh biết mà, em chỉ ngoài cứng trong mềm, không nỡ rời xa .”

4

“Chị Cẩm Ninh về rồi! Mau vào ăn cùng đi!”

“Bác Trương, chuẩn bị thêm một đôi đũa.”

Lưu Tư Tư cư xử như thể mình là bà chủ trong nhà, công khai khiêu khích tôi ngay trước mặt.

Việc ta dám tự tin như thế là vì có mẹ chồng hậu thuẫn, và vì Chu Thanh Huyền chiều chuộng hết mực.

“Vẫn là Tư Tư dạy dỗ tốt.”

Mẹ chồng tôi thì mặt lạnh như băng, còn Lưu Tư Tư thì khen lấy khen để.

Ha… Nhà họ mà cũng xứng chuyện “gia giáo”? Nếu thực sự có giáo dục, thì đã biết những gì mình đang là vô liêm sỉ và suy đồi đạo đức.

Chu Thanh Huyền bước tới, định nắm tay tôi, tôi liền né tránh.

“Không phiền đến gia đình ba người của chứ?”

“Hôm nay tôi về đây, không phải vì còn , mà là vì cái này.”

Tôi đặt bản hợp đồng ly hôn vào tay Chu Thanh Huyền, người vẫn đang sững sờ chưa hiểu chuyện gì.

“Nhớ ký vào.”

“Giờ tôi lên phòng thu dọn đồ đạc. Làm ơn tránh đường.”

“Không… Cẩm Ninh, em nghiêm túc đấy à?”

“Chứ nghĩ sao? Chồng ngoại với thư ký, chơi đến mức dính chặt không tách ra , chuyện xấu này gần như cả bệnh viện đều biết.”

“Tôi từng nghĩ ít nhiều gì các người cũng thấy xấu hổ mà hối cải… không, đưa luôn người ta về nhà chăm sóc.”

“Anh không biết xấu hổ, tôi thì vẫn cần mặt mũi để sống với đời.”

Tôi lạnh lùng bước qua ta, lên lầu.

Vừa mở cửa phòng, cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết lặng.

Căn phòng của tôi bị xáo trộn tan hoang. Quần áo, trang sức đều bị người ta dùng qua.

Trên giường thì bừa bộn, còn vương vãi bao cao su và đủ loại mùi hỗn tạp.

Điều khiến tôi phẫn nộ hơn cả là chiếc vòng ngọc gia truyền mà mẹ tôi trao lại trước lúc lâm chung, giờ đã gãy đôi, nằm lăn lóc dưới sàn, rõ ràng bị người ta giẫm đạp.

Khoảnh khắc đó, cơn giận như thiêu đốt lý trí, tôi hoàn toàn không thể giữ nổi bình tĩnh.

Chu Thanh Huyền mà lại để Lưu Tư Tư ở trong chính phòng của tôi.

“Chị Cẩm Ninh.”

Lưu Tư Tư cố bước lên, giẫm mạnh lên chiếc vòng, chỉ cách một chút nữa là tôi đã kịp nhặt nó lên trước khi bị ta hỏng hoàn toàn.

“Á! Xin lỗi nhé, em không thấy…”

Cô ta giả bộ che miệng, như mình vô giẫm phải chiếc vòng.

Tôi nhặt chiếc vòng vỡ nát lên, chất vấn ta:

“Ai cho ở trong phòng tôi? Cũng là vỡ nó đúng không?”

Đối mặt với câu hỏi của tôi, ta lại tỏ ra đương nhiên như thể không có gì sai.

Cô ta cố ý kéo lệch khăn lụa trên cổ, để lộ vô số vết hôn lớn nhỏ khác nhau.

“Phòng của chị? Nực ! Tôi ở là phòng tương lai của tôi. Có điều là chị vẫn còn mặt mũi bám lấy không chịu đi.”

“Chị có biết lúc Thanh Huyền ôm tôi, ấy gì không?”

“Anh ấy chị thật nhạt nhẽo, vô vị!”

“Chỉ khi ở bên tôi, ấy mới thực sự là đàn ông.”

Trước sự khiêu khích trắng trợn ấy, tôi không thể nhịn thêm. Một cái tát vang dội giáng xuống mặt ta.

“Đàn ông như rác rưởi, tôi nhường cũng chẳng tiếc. Nhưng không nên – tuyệt đối không nên – vỡ chiếc vòng ngọc của tôi!”

Lưu Tư Tư ôm mặt, hét lên đầy phẫn nộ:

“Cô dám đánh tôi?”

“Tôi đánh đấy, chính là !”

Lưu Tư Tư định xông lên đánh trả, lại chợt nghĩ ra điều gì đó.

Cô ta quay sang tự vả vào mặt mình mấy cái thật mạnh, âm thanh vang dội đến mức dưới lầu cũng nghe thấy.

Tôi lập tức nhận ra có điều không ổn:

“Cô đang ?”

“Tất nhiên là để đổ oan cho , ép Thanh Huyền ly hôn với .”

Cô ta lạnh, khuôn mặt hiện rõ vẻ đắc ý.

“Á! Cứu mạng với!”

“Chị Cẩm Ninh, em biết lỗi rồi, xin chị đừng đánh em… em sẽ đi, em đi ngay…”

“Mọi chuyện đều không liên quan đến Thanh Huyền, xin chị đừng trách ấy…”

Chưa đến vài giây sau, Chu Thanh Huyền lao vào phòng, chưa kịp phân biệt phải trái đã đẩy mạnh tôi ngã nhào.

“Có chuyện gì thì nhắm vào , sao lại đánh Tư Tư? Cô ấy mới khỏe lại chưa bao lâu!”

Khi ngã xuống, đầu tôi va vào góc bàn, trán bật máu.

Vậy mà Chu Thanh Huyền không thèm liếc lấy một cái, chỉ cuống cuồng ôm lấy Lưu Tư Tư – người đang đắc ý trong vòng tay ta.

“Tôi không đánh ta! Là ta tự diễn trò đấy!”

“Đủ rồi! Mắt tôi chưa mù!”

Ánh mắt lạnh băng của Chu Thanh Huyền khiến tôi cuối cùng cũng hoàn toàn tuyệt vọng.

Lúc này, mẹ chồng cũng bước vào, trên tay cầm theo bản thỏa thuận ly hôn.

Chu Thanh Huyền giật lấy, không do dự rút bút ra ký tên, rồi ném thẳng tờ giấy vào mặt tôi.

“Không phải muốn ly hôn à? Tôi cho toại nguyện.”

“Nhưng có dám ký không? Nếu thực sự muốn đi, đã chẳng quay lại. Quay về còn gì? Nực !”

Không hiểu sao, tôi lại không thấy đau lòng, mà ngược lại, nhẹ nhõm như vừa gỡ bỏ gánh nặng ngàn cân.

Tôi cất kỹ bản ly hôn, không tranh cãi thêm với bọn họ, vì giờ đây mọi lời đều đã vô nghĩa.

Chu Thanh Huyền không chỉ mù mắt, mà còn mù cả trái tim.

Nhưng tôi – không phải là kiểu phụ nữ bị người ta ức hiếp mà không đáp trả.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...