Tình Yêu Trong Cơn [...] – Chương 1

Lúc đang trực ca đêm, phòng cấp cứu gọi tôi đến hội chẩn. Một chiếc xe tự bốc cháy, khiến hai người bị bỏng nặng.

Tôi đến nơi thì chết sững — người bị bỏng lại chính là chồng tôi và thư ký bé nhỏ của ta.

Điều tệ hơn là nửa thân dưới của hai người hoàn toàn dính chặt vào nhau, không cách nào tách ra , nằm chồng lên nhau trên giường bệnh trong một tư thế kỳ dị.

Những đồng nghiệp quen biết, ai nấy đều tôi với ánh mắt đầy thương xen lẫn tò mò.

Tôi bình tĩnh nhận lấy bệnh án, lạnh nhạt một câu: “Dù sao cũng không dùng nữa, cắt luôn đi.”

1

Lời tôi vừa dứt, cả phòng phẫu thuật lập tức rơi vào im lặng đến nghẹt thở.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi và Chu Thanh Huyền.

Chu Thanh Huyền, người luôn nổi tiếng nóng tính, khi nghe thấy giọng tôi, lập tức khựng lại.

Anh quay phắt đầu về phía tôi — người đang mặc áo blouse trắng và đeo khẩu trang.

“V–vợ ơi?” “Sao em lại ở đây?”

Lúc này, ta mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Hai ngày trước, ta với tôi là phải đi công tác vài hôm, bảo công ty có việc gấp cần xử lý.

Hôm đó cũng chính là sinh nhật tôi, nến còn chưa kịp thổi xong, đã vội vã rời đi.

Phải là chuyện gấp đến mức nào, mới khiến một người luôn chiều tôi như , lần đầu tiên vỡ nguyên tắc của chính mình, bỏ đi không một lời?

Và giờ đây, tôi mới phát hiện ra — người đàn ông luôn tỏ ra lạnh lùng, cấm dục ấy, lại có thể biến hóa muôn màu trước mặt người phụ nữ khác, đời sống riêng tư hỗn loạn đến mức không tưởng.

Thảo nào, mỗi lần tôi ngỏ ý muốn có con, đều từ chối, bảo đi mệt mỏi rã rời.

Tôi còn vì thế mà thương , thấy áy náy.

Thì ra, lý do thật sự là — ta ra ngoài vụng trộm đến cạn kiệt sức lực.

Giờ phút này, hai người họ nằm trần truồng, không một mảnh vải che thân. Cảnh tượng nhục nhã ấy phơi bày trước mặt tất cả mọi người.

Giống như một cái tát vô hình, vừa giáng lên mặt Chu Thanh Huyền, cũng vừa giáng vào lòng tự trọng của tôi.

Tôi chỉ cảm thấy máu trong người dồn hết lên đầu.

Tay cầm dao mổ bắt đầu run lên không kiểm soát.

Cảm giác bị phản bội, tủi nhục và phẫn nộ cuồn cuộn trong lồng ngực, đau đến mức khó thở.

“Ở đây không có vợ . Gọi tôi là bác sĩ Tô.”

Chu Thanh Huyền vẫn đang chịu đựng cơn đau do bỏng ở chân. Chỉ cần cử , là Lưu Tư Tư — người đang dính sát vào — cũng bị kéo theo đau đớn.

“Thanh Huyền, đừng cử … em đau lắm…”

Cái tên “Thanh Huyền”, ta gọi thật là ngọt ngào và thân thuộc.

“Vợ ơi, xin lỗi!” “Chỉ là phút chốc hồ đồ, mới chuyện ngu ngốc này.”

Anh liếc con dao mổ trong tay tôi, lập tức nuốt nước bọt.

Anh biết tính tôi nóng, lại không dung thứ cho sự phản bội.

Mặc kệ cơn đau đang hành hạ, khẩn thiết cầu xin tôi: “Vợ à, em bình tĩnh một chút.”

“Với tay nghề của em, nhất định có cách tách và Lưu Tư Tư ra, đúng không?”

“Không có. Chỉ có một cách thôi — đó là cắt.”

“Không, không ! Nhất định phải có cách khác!” Chu Thanh Huyền vừa khóc vừa cầu xin.

Với tư cách là một bác sĩ chuyên nghiệp, tôi không dối, cũng không trút giận cá nhân — chỉ đơn giản là thật.

Vậy mà mặt Chu Thanh Huyền tái nhợt hơn cả chiếc áo blouse tôi đang mặc.

“Không , tôi muốn đổi bác sĩ. Cô ấy là vợ tôi, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng bởi cảm , không thể giữ tỉnh táo để xử lý .”

Lúc này, bên ngoài phòng phẫu thuật vang lên tiếng sốt ruột đầy lo lắng — là mẹ của Chu Thanh Huyền, cũng chính là mẹ chồng tôi.

Trưởng khoa bước vào, bảo tôi buông dao mổ xuống, ra ngoài hít thở một chút, chuyện này để ông ấy xử lý.

Tôi hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh. Vừa bước ra khỏi cửa phòng mổ, mẹ chồng đã tát thẳng vào mặt tôi một cái.

“Tô Cẩm Ninh, tất cả là lỗi của !”

“Nếu không phải vô dụng, quản không Thanh Huyền, thì nó đâu phải ra ngoài tìm đàn bà, đâu có chuyện này xảy ra, suýt nữa mất mạng!”

2

Má tôi bỏng rát sau cái tát ấy, tôi không né tránh, cũng không phản kháng, mặc bà đánh mắng thế nào cũng chịu.

Chỉ vì gia đình bà từng có ơn với tôi. Khi nhà tôi lâm vào cảnh túng quẫn, chính ông Chu — ba chồng tôi — đã ra tay giúp đỡ.

Cái ân đó, tôi vẫn luôn ghi nhớ đến tận hôm nay. Vì thế, dù thỉnh thoảng mẹ chồng có nặng lời với tôi, tôi vẫn nhịn.

Chỉ duy nhất lần này, tôi không nhịn nữa.

“Còn nhớ hai năm trước, ba chồng tôi lén lút vụng trộm bên ngoài, mẹ phát hiện rồi kéo cả nhà đi ầm lên, ông ấy không ra gì, còn mắng cả tiểu tam và người đàn ông ngoại là đáng khinh.”

“Vậy sao đến lượt con trai mẹ — là người ngoại — thì người có lỗi lại là tôi?”

Mẹ chồng nghẹn lời vì câu của tôi, gương mặt già nua vì tức giận mà đỏ bừng lên.

“Cô ngược rồi đúng không? Còn dám cãi lại mẹ à!”

“Cô ra đây gì? Không mau quay lại cứu con trai tôi! Nó mà có chuyện gì, tôi tuyệt đối không tha cho !”

Đúng lúc đó, trong phòng phẫu thuật vang lên tiếng rên đau của cả nam lẫn nữ.

Nếu bị tách ra cưỡng ép, chắc chắn sẽ rất đau.

Nhưng vẫn còn một cách có thể . Khi tôi vừa xoay người bước vào, thì Lưu Tư Tư – người luôn giả bộ ngây thơ đầy tính toán – liếc mắt đã ra ý định của tôi, liền giành trước:

“Vì Thanh Huyền, em đồng ý mở cổ tử cung để tách. Đây là cách duy nhất có thể thực hiện.”

Lời vừa dứt, Chu Thanh Huyền cảm quay sang ta:“Vẫn là em quan tâm nhất. Không giống ai kia, máu lạnh vô .”

Người chính là tôi.

Vậy mà chưa từng nhận lỗi về mình. Chơi bời đến mức dính chặt không tách ra , lại còn có lý lẽ để trách tôi không chịu cứu .

Tôi cắn chặt răng, nhịn xuống nỗi tủi nhục và giận dữ trong lòng. Cầm lấy dụng cụ phẫu thuật, tôi bắt đầu ca mổ – một ca như thế này tôi cũng từng cho người khác. Khi đó, tôi còn thấy tội nghiệp cho người vợ bị phản bội kia.

Tôi nhớ rõ lúc đó, đồng nghiệp còn bảo: “Chồng của Tô Cẩm Ninh là tuyệt nhất, một lòng một dạ, thương ấy hết mực.”

Vậy mà giờ đây, thực tại tát tôi một cú đau điếng. Đau đến mức tai tôi ù đi.

Ca phẫu thuật hoàn tất, tôi tháo bao tay vô trùng, đi về phía phòng rửa tay.

Đứng trước vòi nước, tôi rửa tay hết lần này đến lần khác.

Một đồng nghiệp bước lại gần, khẽ thở dài an ủi tôi: “Cẩm Ninh, cậu ổn chứ?”

Lúc này tôi mới phát hiện, đôi bàn tay trắng trẻo của mình đã bị chà xát đến đỏ bừng.

“Không sao, đừng lo.”

Miệng thì , trái tim tôi như bị ai bóp nghẹn, đau đớn không sao tả nổi.

Tôi cũng chẳng biết mình đã khóc từ khi nào.

Nhanh tay lau nước mắt đi, tôi không muốn ai thấy bộ dạng thê thảm của mình.

Vừa xoay người định rời đi, Chu Thanh Huyền bất chấp vết thương trên người, nhào tới kéo tay tôi lại, lớn tiếng quát:

“Bây giờ vui rồi chứ? Nếu không phải vì tuyệt không cứu, Tư Tư đã không phải dùng cách đó để bảo vệ tôi!”

Tôi còn chưa kịp phản ứng, mẹ chồng đã lao tới, giáng cho tôi thêm một cái tát nữa.

“Năm đó nếu không phải ông nhà tôi kiên quyết bắt Thanh Huyền cưới , tôi có chết cũng không đồng ý để sao chổi như bước vào cửa!”

Vừa , bà ta vừa xô tôi ngã mạnh xuống đất.

“Lưu Tư Tư đã mang thai hơn một tháng. Vừa rồi còn kêu đau, ra máu, cái thai không giữ nữa rồi!”

“Cô chẳng phải bác sĩ giỏi vang danh sao? Giỏi sao không cứu đứa bé? Chắc chắn là cố ý!”

Chu Thanh Huyền cũng quay sang tôi, ánh mắt tràn ngập thất vọng: “Em thất vọng thật sự. Dù có lỗi với em, đã nhận sai rồi mà. Em nhất định phải trả thù đến mức này sao?”

Trước những lời chỉ trích không thương tiếc ấy, tôi bỗng bật .

Nhưng càng , càng thấy bản thân mình thật thảm .

Chồng ngoại . Tôi bị ép phẫu thuật tách họ ra. Tiểu tam có thai, sảy thai. Mọi lỗi lầm… đều đổ lên đầu tôi.

Tôi đứng dậy, tát một cái mạnh vào mặt Chu Thanh Huyền.

“Cái thai mất là do hai người quá mức hoang dại, dính chặt đến mức không thể tách ra, mới dẫn đến biến chứng.”

“Giờ lại hay rồi, bóp méo sự thật, đổ hết tội lên đầu tôi?”

“Cô dám đánh con trai tôi?” – mẹ chồng trừng mắt quát lên.

“Đúng! Tôi không chỉ đánh, mà còn muốn ly hôn với ta.”

Chương 2 ở đây:

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...