“Cô!” An Khả Khả sững sờ.
“Tôi thế nào? Là tôi hết thời không đàn bản piano trình độ cao lại không muốn gánh trách nhiệm, cố ý tạo ra tai nạn?”
“Hay là tôi dùng kế khích tướng, để Cố Chu Lễ đưa ai đến trường đặc biệt như địa ngục?”
“Hay là tôi không tiếc dùng thủ đoạn như để hãm một ?”
Tôi giáng một cái tát vào mặt An Khả Khả: “An Khả Khả, đây là nợ tôi!”
Hồi lâu sau, An Khả Khả mới tìm lại giọng của mình: “Cô đã sớm biết rồi sao? Cô đã sớm biết, quay lại là để trả thù! Tôi phải cho A Lễ biết, tôi phải cho tất cả mọi người biết, là đã A Lễ!”
“Cô cứ việc đi , xem có ai tin không.” Tôi lạnh lùng : “An Khả Khả, đã tận hưởng ánh mắt sùng bái của người khác quá lâu, giờ đã đến lúc xé nát lớp ngụy trang này của rồi.”
“Không, không, Lục Vi, rốt cuộc thì muốn thế nào mới chịu buông tha cho tôi!” An Khả Khả sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch, đến lúc này ta mới nhận ra tôi đã khác.
“Đương nhiên là tính sổ rồi.” Tôi dùng giọng điệu dịu dàng, ân cần thường ngày của An Khả Khả mà .
Đúng lúc này, điện thoại của An Khả Khả vang lên, ta sợ tới mức suýt chút nữa ném điện thoại, bình tĩnh lại mới dám nghe máy, điện thoại là trợ lý của ta gọi tới.
“An lão sư, xảy ra chuyện rồi, trên mạng xuất hiện đoạn ghi âm đổ oan cho Lục tiểu thư!”
An Khả Khả ngã ngồi xuống đất: “Lục Vi, rốt cuộc thì muốn thế nào mới chịu buông tha cho tôi?”
Tôi cúi đầu dáng vẻ chật vật của An Khả Khả, khóe môi nhếch lên một nụ hiền hậu: “Chỉ cần ở trước mặt người nhà họ Cố thừa nhận đã đổ oan cho tôi, mới khiến Cố Chu Lễ tức giận chạy ra ngoài gặp tai nạn xe cộ, tôi sẽ cân nhắc tha cho .”
Năm tiếng sau, Cố Chu Lễ bác sĩ y tá đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, người nhà họ Cố cũng đã đến từ sớm, An Khả Khả khóc lóc thừa nhận chuyện ta vì ghen tị với tôi mới đổ oan cho tôi, hơn nữa còn nhận hết trách nhiệm về vụ tai nạn xe cộ của Cố Chu Lễ.
Không ngoài dự đoán, ta bị người nhà họ Cố mắng cho một trận te tua.
Bác sĩ trước tiên thông báo Cố Chu Lễ đã qua cơn nguy kịch, mọi người thở phào nhẹ nhõm, sau đó ông ta lại : “Chỉ là Cố tiên sinh trong lúc xảy ra tai nạn xe cộ đã vô bị thương ở cổ họng, dây thanh quản bị tổn thương, sau này e là không thể chuyện nữa, hơn nữa hai chân của ấy cũng đã bị cắt bỏ.”
Người nhà họ Cố khóc đến đau lòng tuyệt vọng, phẫn nộ tột cùng, sau đó ném lại một câu “Mọi người phải chăm sóc A Lễ cho tốt” rồi lần lượt rời đi.
An Khả Khả người đàn ông trên giường bệnh đã mất đi đôi chân, cũng xoay người rời đi.
Trong phòng bệnh vẫn còn thoang thoảng mùi m.á.u tanh, tôi đứng trước giường Cố Chu Lễ, cúi đầu hắn, khẽ : “Cố thúc thúc, xem bây giờ người bên cạnh chỉ còn lại mỗi mình cháu thôi, đừng sợ, cháu sẽ chăm sóc thật tốt.”
Lúc Cố Chu Lễ tỉnh lại đã là chiều ngày hôm sau, hắn phải rất khó khăn mới có thể chấp nhận sự thật mình đã tàn phế.
Hắn không , liền bắt đầu đánh máy hoặc viết chữ để giao tiếp với tôi.
Từ sau khi xác định hắn tàn phế, người nhà họ Cố liền không chút khách khí mà trực tiếp chia chác quyền lực của Cố Chu Lễ, thâu tóm cổ phần của hắn.
Những chuyện này Cố Chu Lễ đương nhiên đều biết, tuy hắn mất đi đôi chân, không , đầu óc vẫn còn, trong lúc người thân tranh giành c.h.é.m , Cố Chu Lễ đã chuyển hết toàn bộ cổ phần của mình cho tôi.
Hắn viết trên bảng trắng mà tôi chuẩn bị cho hắn: “Vi Vi, toàn bộ cổ phần của đều cho cháu.”
“Cảm ơn Cố thúc thúc.”
Tôi không từ chối, dù sao, những thứ đó vốn dĩ là của nhà tôi.
Bạn thấy sao?