Bị cưỡng h!3p!
Đầu óc tôi ong lên một tiếng, giống như có thứ gì đó nổ tung, m.á.u thịt be bét.
Tôi đẩy cửa xông vào, lớn tiếng quát đám người bên trong: “Nói bậy, các người bậy! Tôi không bị cưỡng h!3p, tôi trong sạch, sau này tôi còn phải tìm một người xứng đôi vừa lứa để kết hôn! Các người gạt người!”
Mọi người trong phòng đều giật mình, xác định chỉ có một mình tôi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Lục Vi, cậu gào cái gì, tôi cho cậu biết, tôi đã xem camera giám sát, cậu bị bảy tám người đàn ông lôi vào phòng, cậu cũng như vừa vừa hét.” Cô cầm đầu nham hiểm đi đến trước mặt tôi.
“A!”
Hình ảnh bị tôi cố ý lãng quên nào đó bỗng chốc ùa về trong đầu, tôi chộp lấy trước mặt, bóp chặt cổ ta, dùng sức đập đầu ta xuống đất, một cái, lại một cái!
“Cậu bậy, cậu bậy!”
Những người khác hiển nhiên là bị dọa sợ, từng người đều ngây người như phỗng, đợi bọn họ phản ứng lại kéo người, đã bị tôi đánh đến mức mặt mũi bê bết máu, khách khứa ở dưới lầu cũng nghe thấy tiếng chạy lên.
Cố Chu Lễ một tay ôm lấy tôi: “Vi Vi!”
“Tôi không bị bảy tám người cưỡng h!3p, tôi không có, tôi không có!” Toàn thân tôi mềm nhũn dựa vào lòng Cố Chu Lễ, giọng cũng run rẩy không thôi.
“Vi Vi, đừng sợ.” Cố Chu Lễ dùng sức ôm tôi vào lòng, ánh mắt sắc lạnh quét về phía tất cả mọi người ở đây.
Mấy người kia sớm đã bị dọa đến mức im như thóc.
“A Lễ, đưa Vi Vi đến bệnh viện trước đi, nơi này giao cho em.” Giọng của An Khả Khả vang lên, ta kéo cánh tay Cố Chu Lễ, giống như bà chủ, vừa xuất hiện liền khống chế hình.
Cố Chu Lễ ôm tôi rời đi.
Mọi người trong phòng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Thần sắc An Khả Khả ngưng trọng.
Tôi dùng sức nắm chặt vạt áo Cố Chu Lễ, ánh mắt lại lạnh lùng chưa từng có.
Xem ra thứ tôi để lại, người của An Khả Khả đã phát hiện.
Rất tốt, trò chơi lại bắt đầu.
Lần này, tôi sẽ là người đặt ra luật chơi.
Lại mở mắt ra, tôi thấy Cố Chu Lễ đang đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, hắn cố gắng đè nén lửa giận: “Hủy bỏ tất cả hợp tác với nhà họ Triệu.”
Nhà họ Triệu, chính là nhà của bị tôi đánh đến mức mặt mũi bê bết m.á.u – Triệu Nhu Nhu.
“Tôi không quan tâm hậu quả gì cả, giám định tâm thần của Vi Vi đã có kết quả, nhà bọn họ phải bồi thường bao nhiêu tiền thì bồi thường bấy nhiêu, giao cho bộ phận pháp vụ xử lý.”
Khóe môi tôi nhếch lên một độ cong khó thấy, trò chơi mới bắt đầu, Cố Chu Lễ đã sập bẫy.
Cố Chu Lễ cúp điện thoại, quay người lại vừa lúc đối diện với đôi mắt đen nhánh của tôi, nụ của tôi biến mất, chỉ còn lại nỗi bi thương sâu sắc và u uất đau đớn.
Cố Chu Lễ bước nhanh đến, nắm lấy tay tôi: “Vi Vi, xin lỗi cháu, đều là lỗi của , là không nên bỏ mặc cháu, là …”
“Cố thúc thúc, không sai, là cháu sai.” Tôi nhẹ nhàng rút tay mình ra: “Tất cả mọi chuyện đều là do cháu tự chuốc lấy, nếu cháu có thể sớm nhận ra hiện thực, sẽ không…”
“Vi Vi, cháu yên tâm, những kẻ đã tổn thương cháu, sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai.” Cố Chu Lễ cắt ngang lời tôi: “Chuyện quá khứ hãy để nó qua đi, chúng ta bắt đầu lại, chúng ta… Kết hôn không?”.
Tôi kinh ngạc Cố Chu Lễ: “Cố thúc thúc!”
“Vi Vi, bất kể cháu đã xảy ra chuyện gì, đều không để ý, chúng ta hãy cùng nhau quên đi chuyện cũ, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc.” Cố Chu Lễ kiên định .
Ánh mắt hắn tôi càng ngày càng nóng bỏng.
Tôi hắn, im lặng hồi lâu, mới nhỏ giọng lên tiếng: “Nhưng mà, cháu muốn tìm một người xứng đôi vừa lứa, Cố thúc thúc, tuổi của quá lớn rồi.”
Bạn thấy sao?