7.
Từ Mục Châu vẫn giữ dáng vẻ cao ngạo như thường lệ.
Anh : "Lần này là lỗi của tôi, tôi không nên bỏ mặc em mà đi tìm A Uyển. Nhưng hình của A Uyển khi đó quá cấp bách, tôi sợ ấy suy nghĩ quẩn, một mạng người, tôi không thể ngơ! Cô ấy là bệnh nhân của tôi, em nên hiểu điều đó. Tuy nhiên, tôi đảm bảo với em, tôi sẽ xử lý tốt mối quan hệ với ấy!"
Lời này thật sự rất giống Từ Mục Châu.
Vừa tát một cái lại đưa kẹo.
Tôi suy nghĩ một chút.
"Khoảng nửa năm trước, Lâm Uyển bị đâm xe, gọi điện cho . Hôm trước thức cả đêm, khi nhận điện thoại của Lâm Uyển, vẫn vội vàng chạy tới. Sau đó giải thích với tôi rằng Lâm Uyển không còn cách nào khác, ngoài ra, ấy không thể liên lạc với ai."
Từ Mục Châu nhíu mày: "Em muốn gì?"
"Tôi muốn hỏi , nếu người bị đâm xe là tôi, có đến không?"
"Tất nhiên là..."
Từ Mục Châu ngừng lời.
Chắc cũng nhớ lại chuyện một tháng trước.
Do ống lạnh trong xe bị cũ, xe tôi bị hỏng giữa đường.
Ngày hôm đó, vì xe tôi đang bảo dưỡng, tôi lái xe của , đương nhiên tôi muốn hỏi xem sao để xử lý.
Anh : "Bị tai nạn thì gọi cảnh sát, ốm thì gọi 120, xe hỏng thì gọi thợ sửa xe. Giang Triều Miễu, đó là kiến thức cơ bản!"
Từ Mục Châu tháo kính xuống, khó chịu day sống mũi.
"Giang Triều Miễu, em cho tôi lý do đi, ngày hôm đó tôi như là vì chúng ta đã cãi nhau."
Tôi gật đầu: "Đúng, chúng ta cãi nhau. Vậy chỉ cần tôi không nhận lỗi, không cúi đầu, sẽ dùng mọi cách để trừng tôi?"
"Chẳng lẽ sai không nhận lỗi sao?"
Tôi đột ngột đứng bật dậy.
"Điều sai lầm nhất trong đời tôi chính là kết hôn với !"
Từ Mục Châu giữ tôi lại: "Em muốn thế nào?"
Tôi lạnh lùng : "Tôi muốn khi hết hạn một tháng thì đừng hối hận!"
—---
Việc tôi dám theo đuổi Từ Mục Châu là hành táo bạo nhất trong đời tôi. Anh ấy đã giúp tôi vào lúc tôi tuyệt vọng nhất.
Đến mức tôi từng nghĩ mình không thể sống thiếu .
Đó là lần đầu tiên tôi hiểu cảm giác không thể ăn uống, không thể gì khi thiếu .
Những ngày không gặp Từ Mục Châu, tôi rõ ràng tiều tụy đi thấy rõ.
Tôi không biết mình đã sao.
Chỉ biết tôi muốn ở bên .
Lúc ấy, tôi đúng là một si .
Tôi bám theo , ghen tuông, hay nghi ngờ.
Đó là những điều Từ Mục Châu không thích.
Vì , từng bước dập tắt tôi rồi xây dựng lại tôi.
Những ngày không có Từ Mục Châu, thời gian trôi qua rất nhanh.
Tôi đã đi công tác hai lần.
Khi về, bảo vệ báo với tôi rằng mẹ tôi đã tìm tôi ba lần đều bị chặn lại.
Lâm Uyển không biết sao có số điện thoại của tôi, ta gửi tin nhắn trách móc tôi: "Vì , Mục Châu và A Giang đã hoàn toàn cãi nhau rồi, hài lòng chưa?"
Là người không hiểu chuyện, tôi không muốn trả lời.
Nhưng tôi vẫn gọi điện cho Tiết Lương.
"Nếu cần, tôi có thể giải thích với Từ Mục Châu!"
Tiết Lương không trả lời mà hỏi ngược lại: "Em cần không?"
"Không cần!"
"Vậy tôi cũng không cần!"
Tôi im lặng.
Tiết Lương lên tiếng: "Công tác xong rồi à?"
"Anh sao biết?"
Anh : "Tôi đã đến công ty tìm em!"
"Có chuyện gì?"
"Nhân viên của công ty con đột nhiên xin nghỉ việc, hiện tại không tìm người thay thế, tôi muốn hỏi em có kế toán tạm thời không?"
Tôi : "Tôi tính khá đắt đấy."
Tiết Lương khẽ: "Vậy tôi cố gắng, chắc sẽ đủ tiền !"
Tôi cũng : "Được, tôi sẽ đến gặp ngày mai để bàn kỹ hơn."
"Được!"
Bạn thấy sao?