4
Mẹ tôi sẽ tìm đến, tôi không ngạc nhiên.
Tôi đã địa chỉ căn nhà mới cho bà.
Không phải vì cảm mẹ con sâu sắc, mà vì tôi hiểu bà.
Nếu bà không tìm nơi tôi ở, bà sẽ đến công ty tôi.
Nếu công ty cũng không gặp tôi, bà sẽ tìm đến Từ Mục Châu.
Và điều tôi không muốn nhất là bà lằng nhằng với Từ Mục Châu.
Ngày xưa khi tôi bị ốm, Từ Mục Châu đã từng phân tích về mẹ tôi, phân tích cơ hành vi và mục đích thật sự đằng sau những hành của bà.
Mẹ tôi là một cuốn sách mở với Từ Mục Châu.
Những cái gọi là mưu mẹo nhỏ bé của bà, Từ Mục Châu thấu ngay lập tức.
Và khi Từ Mục Châu thấu điều đó, biểu cảm của ấy lại là một nụ mỉa mai, điều này khiến tôi rất khó chịu.
"Mục Châu muốn ly hôn với con à? Chắc chắn là con gì đó khiến cậu ấy giận rồi?"
"Con không người ta yên tâm chút nào, còn dám đăng trạng thái lên mạng? con không thấy xấu hổ à?"
"Mẹ đã rồi, bảo con mau sinh con đi, gần ba mươi rồi, chẳng có đứa con nào, sao lại vô dụng thế?"
"Đúng là số tôi xui xẻo, ra ngoài ai cũng con có bệnh không thể sinh con, con không thể vì mẹ mà gì đó sao?"
"Giờ thì mẹ ăn không ngon, ngủ không yên, chẳng có tâm trí để chơi bài nữa."
"Mẹ không quan tâm, con phải đi chuyện nghiêm túc với Mục Châu, nếu con dám ly hôn, mẹ không nhận con con nữa!"
…
Những lời này đã lặp đi lặp lại vô số lần, giờ nó không thể khiến tôi nổi giận nữa.
Tuy tôi vẫn không nhịn mà hỏi bà: "Bà không tò mò sao? Tại sao chúng tôi lại ly hôn?"
"Tại sao? Tại sao gì? Con không giữ nổi chồng mà còn dám hỏi tại sao? Giang Triều Miểu, mẹ cho con biết, nếu con dám ly hôn, đừng gọi ta là mẹ nữa!"
Tôi đồng ý ngay: "Vâng, mẹ ạ!"
Mẹ tôi ngớ người trong giây lát, sau đó hét lên: "Giang Triều Miểu!!!"
Bà ấy có vẻ như bị kích đến mức muốn đột quỵ.
"Mày không thể tao sống tốt đúng không? Mày phải khiến tao tức c//hế//t đúng không? Tao đã gì sai để Mày trả ơn tao như ? Tao đã nuôi mày lớn từ nhỏ, mà mày trả ơn tao như thế à? mày muốn giế//t tao sao?"
Tôi người phụ nữ trước mặt, điên cuồng gào thét trong cơn thịnh nộ.
Thực ra bà ấy không có một quan niệm sống vững chắc.
Bà không phân biệt cái gì nên , cái gì không nên .
Giờ bà ấy giữ vững quan điểm như thể ly hôn là phạm phải điều cấm kỵ .
Nhưng chính bà ấy ngày xưa, khi ông sếp của tôi muốn lợi dụng tôi, lại cầu tôi giá năm vạn.
Đó là công việc hè mà bà ấy tìm cho tôi.
Một công ty phát triển bất sản, giám đốc là học cấp ba của bố tôi.
Bà bảo tôi qua đó học hỏi tài chính.
Tôi đã đi.
Và chính người đàn ông mà tôi có thể gọi là ấy, sau một lần say rượu, đã nhốt tôi trong xe.
Ông ấy , chỉ cần tôi đồng ý, bây giờ đi phòng, mỗi tháng ông ấy trả tôi năm nghìn.
Tôi hoảng hốt.
Tôi run rẩy kể lại chuyện này cho mẹ tôi.
Bà im lặng rất lâu.
"Giá năm nghìn quá thấp, bảo ông ấy nâng lên năm vạn, nếu ông ấy đồng ý thì con cứ nhận!"
Lúc đó tôi cảm thấy tê liệt.
Tôi đành phải nghỉ việc, rồi tiếp tục đến trường.
Nhưng bà ấy không buông tha tôi.
Bà bắt tôi quay lại công ty đó, bảo không hoàn thành công việc, sao bà ấy sẽ đối diện với người đó ?
Cái người từng muốn lợi dụng tôi.
Cũng chính trong khoảng thời gian ấy, tôi vì trầm cảm mà trở thành bệnh nhân của Từ Mục Châu.
Bạn thấy sao?