Tình Yêu Tầm Thường – Chương 6

Tôi và Cố Thiếu Hoành, chúng tôi đã có một thời gian rất ngọt ngào.

 

Giống như trong truyện cổ tích, mở đầu luôn gập ghềnh, kết thúc luôn ngọt ngào, tôi và Cố Thiếu Hoành không sống trong cổ tích.

 

Sau thời gian ngọt ngào, cũng bắt đầu xuất hiện những vấn đề không thể tránh khỏi.

 

 

 

Không nhớ rõ từ khi nào những cuộc tranh cãi bắt đầu, ban đầu thực ra chỉ vì một số chuyện nhỏ.

 

Ví dụ như ấy nhận quà do người con khác tự tay , chơi game với em học cùng khoa, đưa nữ say xỉn về nhà...

 

Anh ấy luôn không hiểu tại sao tôi lại tức giận vì những chuyện này.

 

"Anh đâu có ngoại , không họ, Phương Tuệ Nhiên, rốt cuộc em tức giận vì cái gì?"

 

Tôi chỉ có thể im lặng ấy.

 

Anh ấy có điều kiện quá tốt, giàu có, tài năng, đẹp trai, gia thế lại tốt, nên xung quanh ấy luôn có nhiều người muốn tiếp cận, ấy lướt qua rừng hoa, trong sự mập mờ không dính một mảnh lá nào.

 

Sau khi chúng tôi ở bên nhau, ấy bắt đầu thu mình, giữ thân trong sạch, rõ ràng, khái niệm về sự thu mình và trung thành của chúng tôi dường như không cùng một tiêu chuẩn.

 

Có lẽ ấy không có ý đồ gì khác, tôi luôn nhận những thông tin không biết từ đâu đến, khiêu khích hỏi tôi khi nào tôi sẽ rút lui...

 

Vì những chuyện như thế mà tranh cãi nhiều, cuối cùng tôi không muốn thêm nữa.

 

Tôi đề nghị chia tay với Cố Thiếu Hoành vì vào ngày sinh nhật ấy, tôi mang chiếc bánh sinh nhật tự tay đến trường tìm ấy, khi gọi điện thoại cho ấy ở cổng trường, ấy ngạc nhiên hỏi: "Em không phải em phải nghiên cứu sinh học, không có thời gian sao?"

 

Tôi cầm bánh : "Anh không phải em luôn không bất ngờ sao?"

 

Sau khi cúp máy, ấy vội vàng từ ngoài trường quay về, có lẽ đang tổ chức sinh nhật với một nhóm ở bên ngoài, khi thấy tôi, mắt ấy sáng lên, mỉm bước nhanh tới.

 

Khi ấy cúi người nhận chiếc bánh từ tay tôi, tôi phát hiện trên cổ áo sơ mi trắng của ấy có một vết son môi.

 

Và trên cổ ấy còn có một vết cắn nhỏ.

 

Tôi bình tĩnh lấy điện thoại chuyển sang chế độ selfie, chụp lại vết cắn đó rồi giơ lên trước mặt ấy hỏi nó là gì.

 

Anh ấy hiếm khi hoảng loạn, sau đó liên tục xin lỗi và giải thích, là chơi trò thử thách lớn cùng học, không có ý nghĩa gì cả.

 

Vết cắn đó là vì ấy từ chối đó, khi ấy lao vào cắn ấy thì ấy không kịp phản ứng.

 

Anh ấy thực sự không gì có lỗi với tôi.

 

Tôi là người luôn giữ bình tĩnh, hôm đó có lẽ là lần đầu tiên tôi mất kiểm soát, tôi ném chiếc bánh trong tay vào người ấy.

 

 

Tôi lạnh lùng ấy, mệt mỏi thở dài, tôi : "Kiểm chứng xong rồi, Cố Thiếu Hoành, từ bước đầu tiên chúng ta đã tính toán sai, thực ra ngay từ khi viết lời giải, chúng ta đã có thể đoán các bước sau đều sai." Trong ánh mắt kinh ngạc của ấy, tôi thở dài, , "Chúng ta thực sự không phù hợp, chia tay đi."

 

Rồi quay lưng bỏ đi.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...