Nhưng tôi buông cây bút bi xuống, lạnh lùng và nghiêm túc ấy: "Nếu không tập trung vào học tập, thì đừng lãng phí thời gian của tôi."
Anh ấy đột nhiên bật , sau đó ánh mắt lướt qua giấy nháp một cái, cuối cùng với tôi: "Đáp án là căn bậc hai của 3, tôi hiểu rồi, em thích gì?"
Tôi không thèm để ý đến ấy.
Sau đó tôi bắt đầu bị người khác vô cớ bắt nạt, những hình vẽ bậy bằng mực đen trên chỗ ngồi, ghế và sách vở biến mất, bị nhốt trong nhà vệ sinh với những hành vi bạo lực học đường thô thiển và trẻ con.
Khi Cố Thiếu Hoành tìm thấy tôi, ấy như một vị thần cứu thế hạ phàm, giải cứu nữ sinh bị bạo lực học đường.
Anh ấy mở cửa nhà vệ sinh bị khóa chặt, tôi ướt sũng, vừa cởi áo khoác đưa cho tôi vừa cau mày hỏi: "Ai ?"
Giống như muốn đứng ra bênh vực cho tôi.
Tôi ngước lên lạnh lùng liếc ấy một cái, không nhận áo khoác của ấy, chỉ đồng hồ, mặt không cảm : "Anh tôi lỡ mất 15 phút học vật lý rồi."
Anh ấy nhướng mày hỏi: "Liên quan gì đến tôi?"
Nhìn ấy như , cuối cùng tôi mất kiên nhẫn.
Tôi ấy từng chữ một mà :
"1. Tôi là người hiền lành và khiêm tốn, chưa từng thù chuốc oán với ai;
2. Trước khi sẽ theo đuổi tôi, chưa ai từng bắt nạt tôi ở trường;
3. Nếu không phải do ra lệnh, chẳng ai dám bắt nạt người mà Cố đại thiếu gia muốn theo đuổi đâu, phải không?"
Biểu hiện giả vờ quan tâm trên mặt ấy cuối cùng cũng biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt thờ ơ pha chút cợt, ấy thu lại áo khoác rồi thích thú tôi : "Ôi trời, bị em phát hiện rồi."
Thật nhàm chán.
Tôi lạnh lùng quay đầu, không một lời đi lướt qua ấy, khi chúng tôi lướt qua nhau, ấy nắm lấy cổ tay tôi, buộc tôi phải dừng bước, ấy nghiêng đầu đánh giá tôi và hỏi: "Phương Tuệ Nhiên, có phải em đang chơi trò lạt mềm buộc chặt không?"
Câu này tôi bật .
Tôi dừng lại, quay sang ấy và chế giễu: "Vậy thì cứ nhẫn nại đừng phiền tôi nữa, chờ khi tôi lộ đuôi cáo, sẽ biết tôi có đang chơi trò lạt mềm buộc chặt không."
Anh ấy nắm lấy cổ tay tôi, ánh mắt chăm vào mặt tôi, một lúc sau, đột nhiên bật .
Anh ấy : "Thật thú vị."
2
Tôi không Cố Thiếu Hoành.
Nhưng có vẻ không ai tin điều đó.
Làm sao có ai mà không Cố Thiếu Hoành chứ? Anh ấy thật xuất sắc, đẹp trai, thông minh và quyến rũ, sự lạnh lùng của tôi dường như khiến ấy rất khổ sở, tôi thường thấy ấy tôi chăm với ánh mắt đăm chiêu.
Anh ấy như một thợ săn kiên nhẫn bày bố cạm bẫy.
Anh ấy trở thành cùng bàn của tôi, các trong lớp ban đầu đều xem đó như một trò , thậm chí còn lập ra một cuộc cá cược.
Tôi vẫn không lay chuyển, học hành chăm chỉ, bài tập, đọc sách của mình, ấy ngồi bên cạnh tôi như một luồng không khí.
Sau đó mọi người dường như ngầm thừa nhận rằng chúng tôi là một cặp, giáo viên toán rất thích gọi chúng tôi cùng lên bảng bài, mỗi lần gọi tên chúng tôi, cả lớp lại phát ra những tiếng đồng lòng, còn ấy trong tiếng ấy lại nghiêng đầu, nở nụ nhẹ nhàng tôi.
Một vẻ như cảm sâu nặng.
Tất nhiên, khi chúng tôi cùng bài, ấy chưa bao giờ thắng tôi.
Bạn cùng bàn trước đây của tôi rằng tôi là một “hòn đá không biết thưởng thức phong cảnh,” ấy :
“Làm ơn đi, Tuệ Nhiên, đó là Cố Thiếu Hoành đấy, tôi biết ấy đa , ai mà không muốn ấy chứ, không cầu mong gì hơn chỉ mong một lần sở hữu…”
Tôi không biểu cảm đặt bài kiểm tra vật lý vừa đủ điểm của ấy trước mặt, : “Hãy để điểm vật lý của cậu nở hoa kết quả trước đã, những bài đã với cậu mà cậu còn sai.”
Cô ấy rên rỉ một tiếng, giận dữ: “Tuệ Nhiên, cậu là một khúc gỗ, đồ ngốc, Cố đại thiếu gia thật đáng thương.”
Tôi không hiểu Cố Thiếu Hoành có gì đáng thương, đối với tôi, ấy chỉ là một lúc bốc đồng, không liên quan đến thật lòng, chỉ là muốn chinh phục thôi.
Mối quan hệ của tôi và Cố Thiếu Hoành hơi dịu lại khi mẹ tôi bị ngã gãy xương phải nhập viện.
Bạn thấy sao?