Tình Yêu Tầm Thường – Chương 11

Ánh mắt ấy ngập nước bỗng chốc đông cứng lại, dường như không ngờ tôi lại lạnh lùng như , tôi thực sự tò mò, tôi hỏi: "Cô và Cố Thiếu Hoành, các người thực sự hiểu thế nào là một người không?"

 

"Mọi người đều Cố Thiếu Hoành tôi, thế nào? Là khi ở bên tôi không thể giữ mình, hay là sau khi chia tay với tôi tìm một thế thân rồi gọi là si không đổi? Còn , thích Cố Thiếu Hoành, vì thích mà tự khổ mình, bắt chước người khác, hạ mình đến tận cùng, giờ lại đến tìm tôi những lời này, cầu xin tôi cho Cố Thiếu Hoành một cơ hội, tôi muốn hỏi, lấy tư cách và thân phận gì để với tôi những lời này?"

 

"Bạn của Cố Thiếu Hoành?"

 

"Trong lòng các người có phải cảm thấy mình rất vĩ đại, rất si , rất sẵn lòng hy sinh vì không? Nhưng của các người ở đâu?"

 

"Theo tôi hiểu, là sự bình đẳng, là sự tôn trọng, là sự dựa dẫm, là sự trung thành, là trách nhiệm, là quyết định đưa ra sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng. Nhưng các người lại coi nó như trò chơi, nghĩ rằng có thể thay thế, có thể nhường nhịn, có thể chia sẻ, rốt cuộc các người đang cảm ai?"

 

Cô ấy tôi với vẻ ngây dại, tôi :

 

"Thời gian của tôi rất quý báu, Tần, hôm nay tôi sẵn lòng dành một giờ kiên nhẫn nghe những lời vô ích này chỉ để giải quyết dứt điểm một lần, tôi và Cố Thiếu Hoành đã là quá khứ rồi, chướng ngại giữa các người chưa bao giờ là tôi."

 

"Hãy tự bản thân mình trước, rồi hãy người khác."

 

"Đó là lời khuyên cuối cùng của tôi cho ."

 

Tôi quay người đi, đó là lần cuối cùng tôi thấy Tần Mạn Mạn.

 

---

 

7

 

Lần cuối cùng nhận điện thoại của Cố Thiếu Hoành là trước khi tôi kết hôn.

 

Người mà tôi kết hôn là người có cùng quan điểm sống, lịch sự, dịu dàng, là sự kết hợp nhiều người ngưỡng mộ.

 

Cố Thiếu Hoành ở đầu dây bên kia lời chúc mừng.

 

Tôi nhã nhặn đáp lại một câu cảm ơn.

 

Anh ấy im lặng một lúc, rồi mới hỏi tôi: "Tôi luôn muốn hiểu rõ, Tuệ Nhiên, lúc đầu em đồng ý ở bên tôi, rốt cuộc là vì cảm nhất thời, hay là em cũng từng... em cũng từng thích tôi?"

 

Tôi thở dài, dường như tôi thường thở dài vì ấy: "Tôi là người có mục tiêu rõ ràng, Cố Thiếu Hoành, tôi chưa bao giờ lãng phí thời gian cho những việc không có kết quả, cũng không vì cảm mà đồng ý ở bên ai đó."

 

"Tôi hiểu rõ như , trước khi ở bên nhau tôi đã biết chúng ta không phải người cùng đường, lúc đó, tôi vẫn muốn xem thử, chúng ta có thể đi bao xa. Đừng hỏi tôi có thích hay không, biết là không thể mà vẫn , đó là sự tôn trọng lớn nhất của tôi dành cho ."

 

Làm sao có thể chưa từng lòng chứ? Khi ấy không ngại bẩn giúp tôi xếp bể nước, khi ấy dịu dàng tôi dưới ánh trăng, khi tôi cứu ra từ đống đổ nát và thấy ấy như thần linh giáng trần...

 

Chỉ là ấy không học cách chuyên nhất, còn tôi lại quá tỉnh táo, nên con đường này định sẵn chỉ có thể bỏ dở giữa chừng.

 

Tôi và ấy giống như một bài toán phụ mà tôi biết đề bài có sai sót, tôi vẫn cố gắng thử xem liệu có thể giải đúng đáp án dưới đề bài sai không.

 

Tôi đã cố gắng, vì tôi có thể ung dung buông bỏ.

 

Giọng ấy ở đầu dây bên kia dần dần hạ thấp: "Là tôi đã bỏ lỡ đúng không?"

 

Tôi không gì, giọng ấy lại mang theo chút gượng: "Vậy lời cuối cùng, chúc em hạnh phúc, Tuệ Nhiên, chúc em hạnh phúc suốt đời."

 

Tôi , khách sáo và xa cách đáp lại: "Anh cũng ."

 

"Cố Thiếu Hoành, tôi cũng chúc , hạnh phúc suốt đời."

 

- Hết -

 

Hai mươi hai nét xương

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...