9
Đang thấy xui xẻo thì một bó hoa cưới bay thẳng vào tôi.
Mẫn Ly cố ý nháy mắt.
Tôi vui vẻ nhận lấy bó hoa tượng trưng cho lời chúc phúc và khởi đầu mới.
“Hoa này đẹp thật.”
Không biết từ đâu Tưởng Dịch xuất hiện, tự nhiên ngồi xuống cạnh tôi.
“Câu này đúng phết.”
Tôi thầm chúc phúc cho mình Mẫn Ly: Chúc mừng hạnh phúc!
Vài ngày sau, một bài báo với tiêu đề nổi bật, nội dung chi tiết bắt đầu lan truyền trên mạng.
Bài viết mô tả rõ ràng mối quan hệ mờ ám giữa Lý Minh và tiểu tam, còn kèm theo nhiều hình chụp lén.
Dư luận lập tức dậy sóng.
Trong công ty , đồng nghiệp bàn tán không ngớt.
Tôi gửi link bài báo với tiêu đề: “Ngạo mạn! Tra nam dẫn bồ nhí đến đám cưới thân của cũ, mục đích là gì?” cho Mẫn Ly.
Mẫn Ly nhắn lại ngay: “tôi chẳng gì cả, chỉ là khi phóng viên hỏi thăm, tôi thêm mắm thêm muối một chút thôi.”
Tôi bật , đây đâu chỉ là “một chút” nữa.
Nếu không phải có người trong cuộc kể, sao họ có thể đào ra hết những chuyện cũ giữa tôi với Lý Minh?
“Yên tâm, tôi đã dặn họ không tiết lộ thông tin cá nhân của cậu rồi.”
Tôi suy nghĩ một lát: “Không sao, tiết lộ chút cũng , như mới chân thật.”
“Ừ, chỉ khổ mỗi Lý Minh thôi. Đang lúc cạnh tranh chức phó tổng, lại nổ ra scandal này.”
Thấy tôi im lặng, Mẫn Ly nhắn tiếp.
“Cậu thấy tội à?”
“Không, tôi chỉ mong cơn bão này càng lớn càng tốt.”
Tôi vừa nhắn với Mẫn Ly, vừa chờ thang máy.
“Có khi nào Lý Minh sẽ tìm cậu để quay lại.”
“?”
Tôi vừa gửi dấu hỏi, cửa thang máy mở ra.
Trong thang có Lý Minh và một người đàn ông trung niên mặc vest lịch lãm, khí thế nghiêm nghị.
Thấy tôi, Lý Minh sững vài giây.
“Đây chẳng phải Lý Minh sao?”
Ánh mắt người đàn ông kia qua lại giữa tôi và ta.
Chưa kịp trả lời, Lý Minh đã vội vàng :
“Giám đốc Ngô, đây là vị hôn thê mà tôi từng nhắc với ngài, ấy tên là Tô Thiển.”
Ba chữ “vị hôn thê” khiến tôi chết lặng.
“Tiểu Lý này, gần đây công ty có nhiều lời đồn, cậu lăng nhăng. Đang giai đoạn cạnh tranh quan trọng, cậu nên cẩn thận xử lý đấy.”
“Ngài Ngô yên tâm.”
“Được rồi, vị hôn thê còn chờ cậu, không cần tiễn tôi nữa.”
“Cảm ơn ngài Ngô.”
Lý Minh bước ra khỏi thang máy, đứng cạnh tôi tiễn người ta đi.
“Anh vừa cái gì thế hả?” Tôi lạnh giọng hỏi.
“Tô Thiển, em vẫn còn đúng không?” Khóe miệng ta nhếch lên đầy tự tin.
“…”
“Anh biết, mấy tin kia là em tung ra. Anh không giận đâu, vì biết em , em không nỡ buông tay.”
“…”
Hồi trước sao tôi không biết mặt mũi ta dày như , còn tự tin ảo tưởng đến mức này.
“Em cứ yên tâm, chỉ cần giúp vượt qua vòng xét duyệt này, sẽ cho em bất cứ điều gì.”
Tôi bật thành tiếng.
Cười vì sự ngây thơ của ta, cũng vì sự ngây thơ của chính mình trước đây.
“Xin lỗi, em không nhịn .”
Mặt sa sầm, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“Không sao, biết em còn giận.”
“Xin lỗi nhé, dạ dày em khó chịu quá, muốn nôn.”
Sắc mặt Lý Minh tối sầm, trong mắt nổi lên sự giận dữ.
“Tô Thiển, đừng có loạn nữa, biết em muốn quay lại, bây giờ cho em cơ hội đấy.”
Tôi nghĩ thầm, trời ơi, mặt mũi đúng là không còn gì để mất.
Nhưng tôi không gì, chỉ khoát tay, đợi thang máy khác tới rồi nhanh chóng bước vào.
Chứ cứ dây dưa với người này chỉ tổ bẩn người.
Thang máy chưa kịp đóng, video call của Mẫn Ly đã nhảy ra.
“Cậu quay lại với Lý Minh à?”
“Cậu điên à?”
Mẫn Ly không , chỉ gửi một ảnh chụp màn hình nhóm chat công ty.
Tôi không ngờ Lý Minh lại trả lời bộ phận nhân sự rằng sẽ dẫn theo “người nhà” tham dự tiệc thường niên tuần sau.
Càng bất ngờ hơn, giám đốc Ngô vừa rồi còn trả lời: “Vị hôn thê của Tiểu Lý tôi vừa gặp, hai người đúng là trai tài sắc.”
Không chỉ tôi, mà mọi người đều sốc, không hiểu Lý Minh và giám đốc Ngô đang diễn trò gì.
“Cái tin vừa rồi ảnh hưởng nặng đến ta. Ban lãnh đạo công ty mất niềm tin, sợ đạo đức cá nhân của ta ảnh hưởng đến hình ảnh và sự phát triển của công ty.”
“Cho nên giờ muốn cậu hợp tác đóng kịch?”
“Ừ, đối thủ cạnh tranh của ta cũng khôn ngoan lắm, lấy vụ này đề tài công kích, vừa nghi ngờ năng lực quản lý và đạo đức nghề nghiệp của ta, vừa kéo về không ít người vốn ủng hộ.”
“Hiểu rồi, tiếp theo ta sẽ phải ba bước xử lý khủng hoảng: xin lỗi công khai, đính chính sự thật, hàn gắn hình tượng gia đình.”
“Đúng . Cậu định tham gia à?”
Tôi mỉm : “Người ta đã mời nhiệt thế này, chẳng lẽ mình lại thất lễ.”
Mẫn Ly nhăn mặt: “Thiển Thiển, nụ của cậu tôi thấy sợ.”
“Sợ gì, người ta mời tận , sao mình nỡ từ chối.”
Bạn thấy sao?