QUAY LẠI CHƯƠNG 1:
6
Lý Minh tôi đầy thắc mắc.
“Nhiều năm rồi, chiêu theo đuổi con của chẳng tiến bộ gì cả.” Tôi mỉa mai.
Ngày xưa cũng hay kéo tôi ngồi lại xem lại từng lỗi trong mỗi vòng thi.
Nhưng thật ra, tôi cố ý để thua.
Trước cuộc thi English Cup, tôi đã gặp .
Hôm đó tôi đi nạp tiền thẻ, nghe thầy giáo nhà trường sẽ dựa vào dữ liệu quẹt thẻ căn-tin để tìm sinh viên ăn hơn 60 bữa mỗi tháng và chi tiêu trung bình dưới 10 tệ/ngày để hỗ trợ.
Anh là người ngày nào cũng ăn ở căn-tin, mà mỗi tháng tiêu chưa đến 300 tệ.
Đến khi thi English Cup, tôi nhận ra nên cố ý bỏ một câu dịch, nhường vị trí quán quân cho .
Anh tôi, cau mày.
“Tô Thiển, không phải ai cũng như em, sinh ra đã đủ đầy, thấy nhiều biết rộng.”
“Ừ, chỉ có mắt là không tốt, nhặt nhầm rác tưởng là báu vật, chọn nhầm .”
Từ khi chắc chắn ngoại , lòng tôi thấy nhẹ hẳn, lời cũng trở nên sắc bén hơn.
“Ừ, biết mình không xứng với em.”
Anh thở dài, như thể chính mới là “nạn nhân”.
Tôi lạnh lùng , ghét bỏ trào lên.
“Đừng dùng cái kiểu tự hạ thấp rẻ tiền này để che giấu phản bội của , cũng đừng mong tôi thương .”
“Hoặc tìm cớ biện minh cho sự không chung thủy của .”
Anh sững mặt, không ngờ tôi thẳng như .
“Thật đó, không muốn trói buộc tương lai của em, em xứng đáng với người tốt hơn.”
Tôi bật khẩy.
“Lý Minh, diễn xuất của thật buồn . Không ngờ ngay cả lý do chia tay cũng chẳng ra hồn.”
“Anh… chỉ là không muốn em lãng phí thời gian nữa.”
“Đúng , em đã bị lãng phí rồi.”
“Xin lỗi…”
“Đủ rồi!”
Tôi bật dậy.
“Thu lại lời xin lỗi đi, Lý Minh. Với em, nó chẳng có chút giá trị nào.”
“Chúng ta bên nhau mười năm, cho cùng là nợ em. Em muốn gì cứ , sẽ cố gắng bù đắp.”
“Vậy để căn nhà này lại cho em.”
Lý Minh sững lại, mắt thoáng hoảng nhanh chóng bình tĩnh.
“Nhà này… là mẹ trả tiền đặt cọc.”
“Nói thôi, xem sợ chưa kìa.”
Tôi lạnh nhạt, trong lòng chỉ còn cảm giác buồn bã.
Trước đây tôi chưa từng nghĩ con người này lại giả tạo đến thế.
“Trong hai ngày tới tôi sẽ dọn đi, tạm ở khách sạn đi.”
“Ừ.”
“À, để lại chìa khóa xe.”
“Ừ.”
Nói xong, tôi không do dự, xóa hết liên lạc, chặn số, chặn WeChat.
Từ hôm nay, Lý Minh chính thức là người trong quá khứ.
Còn tôi, sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.
1 tiếng sau, tôi với mái tóc ngắn mới cắt bước vào công ty.
Cả người, cả tinh thần đều thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Tôi nhanh chóng thu dọn hết đồ đạc cá nhân của mình, cầm lá đơn xin nghỉ đã viết sẵn gõ cửa phòng tổng giám đốc.
“Sao lại cắt tóc thành xấu thế này?”
Ông sếp là một gã đàn ông trung niên nhờn nhụa, ngày thường chẳng ít lần lợi dụng việc chỉ đạo công việc để tay chân với đồng nghiệp nữ.
Mấy lần tôi bắt gặp, còn tiện thể ghi lại không ít bằng chứng.
“Không sao cả, chỉ là không muốn công việc vớ vẩn này nữa.” Tôi ném đơn xin nghỉ lên bàn.
“À đúng rồi, tôi khuyên ông lúc công ty mới kiểm tra lý lịch thì nên chuyện cho cẩn thận.”
“Dù sao chúng ta việc cùng nhau lâu như , tôi cũng nắm trong tay vài bí mật của ông đấy.”
Không biết có phải do lời “đe dọa” của tôi phát huy tác dụng không, bộ phận nhân sự nhanh chóng xong thủ tục nghỉ việc cho tôi.
Bước ra khỏi công ty, tôi lập tức nhắn tin chia sẻ tin này với Mẫn Ly.
Cô ấy trả lời ngay:
“Đã bảo đổi công ty lâu rồi, vị trí đó ngoài cái giờ hành chính 9-5 nhàn nhã ra thì có tương lai gì đâu.”
Tôi tiện tay chụp một tấm ảnh gửi qua.
Video call của Mẫn Ly lập tức bật lên.
“Cậu chia tay với Lý Minh rồi à?”
“Sao cậu biết?”
“Cậu thích tóc ngắn, Lý Minh lại thích tóc dài. Nếu không chia tay, cậu đâu nỡ cắt.”
Tôi khựng lại, không ngờ ngay cả Mẫn Ly cũng biết tôi thích tóc ngắn.
“Thật sự không còn cách nào cứu vãn sao?” Mẫn Ly hỏi tiếp.
“Thật đấy, ta ngoại rồi.” Tôi nhếch mép.
Mẫn Ly im lặng vài giây.
“Đừng nữa, trông xấu lắm.” Cô thẳng thắn . “Cần tôi gì không? Ví dụ như tố cáo công khai ta ở công ty?”
“Thôi kệ ta đi, tôi tìm chỗ mới rồi, ngay gần công ty cậu.”
“Được rồi, trưa nay đi ăn với tôi.”
“Không , tôi còn chút việc phải . Hôm khác nhé.”
Sau đó tôi bận rộn tìm nhà, dọn đồ, tham gia đào tạo nhân viên mới, mãi tới hôm cưới của Mẫn Ly mới gặp lại.
Mẫn Ly mời không ít học đại học đến dự.
Từng là một nửa của câu chuyện lãng mạn thời sinh viên, hôm nay tôi lại xuất hiện một mình, khó tránh khỏi vài lời hỏi han.
Bạn thấy sao?