4
“Hai người là cặp đôi vàng thời đại học đó, nhất định phải đến chung vui nha, thời gian địa điểm ghi trên thiệp hết rồi, nhớ đến đúng giờ nhé!”
Tôi đợi mãi vẫn không thấy Lý Minh trả lời, sợ Mẫn Ly lo nên vội đáp.
“Ừ, bọn mình sẽ đến.”
Vừa gửi xong, tin nhắn riêng của Lý Minh liền nhảy ra.
“Đến hôm đó em cứ kiếm lý do gì đó, đi công tác hay ốm cũng , không đi đâu.”
Tôi ngập ngừng vài giây.
“Nhưng người ta đã mời cả hai rồi, không đi thì kỳ lắm.
Hơn nữa, Mẫn Ly là thân nhất của em.”
Tôi khung chat hiện dòng chữ “Đối phương đang nhập…”
Đợi một lúc lâu, cuối cùng –
“Tô Thiển, chúng ta chia tay đi.”
Tôi chằm chằm vào màn hình, nước mắt không kìm rơi xuống.
Ngón tay cứng đờ vụng về gõ đi gõ lại mấy chữ, rồi cứ xoá đi.
Một hồi lâu sau, tôi cắn răng bấm gửi.
“Được.”
Lần đầu tiên gặp Lý Minh là lúc đang bị thầy giáo cố vấn mắng.
“Tiểu Lý, lúc đầu thầy chọn em lớp trưởng là vì hoàn cảnh nhà em khó khăn, chức vụ này có thể cộng điểm, sau này giúp em dễ xin học bổng hơn.”
Lý Minh cúi gập người.
“Dạ, em thật sự rất cảm ơn thầy, chỉ là tuần trước em sốt cao, không thể đến giúp thầy dọn nhà, lần tới thầy cần gì, em nhất định sẽ có mặt ngay.”
Tôi nghe một đoạn, mới biết cậu con trai cao ráo trước mắt thường xuyên bị ông thầy lùn béo này sai đi việc nặng.
“Em gì , thầy nhờ là vì thấy em là đứa ở miền núi, muốn quan tâm em nhiều hơn thôi.”
“Dạ, em…”
“Tôi thấy thầy quan tâm người ta thì chi bằng giới thiệu cho người ta một công việc thêm tử tế đi. Mà mấy điểm cộng cho cán bộ lớp có đáng gì, không bằng một giải thưởng thi cũng đủ vượt xa rồi.”
“Cô là ai?”
Hay lắm, không biết tôi là ai.
“Anh không cần biết tôi là ai, chỉ thấy bắt nạt người khác thì tôi không chịu .”
Tôi kéo tay Lý Minh đang ngẩn ngơ rồi chạy thẳng.
“Ê…”
“Anh ngốc à?”
Lý Minh khổ lắc đầu.
“Anh biết thầy không có ý tốt, nghĩ thôi thì ít chuyện cho xong, hơn nữa cán bộ lớp sau này tốt cho hồ sơ xin việc.”
“Anh giành bao nhiêu giải nhất rồi mà còn lo hồ sơ xấu?”
Lý Minh sững người, lúc này mới tôi kỹ.
“Cô là người đạt… trong cuộc thi English Cup lần trước…”
“Giải nhì!!” Tôi tức tối .
Nếu không phải chen ngang, tôi đã giải nhất rồi, cái máy ảnh ba tôi hứa mua chắc chắn đã thuộc về tôi.
“Hi.” Anh gãi đầu ngượng.
“Hi cái gì mà hi.” Tôi quay đầu bỏ đi.
Sau đó, Lý Minh biến thành cái đuôi theo tôi khắp nơi.
Chẳng bao lâu, tỏ với tôi.
Tôi cũng không giả vờ, người mà tôi đã nhắm từ cuộc thi English Cup, sao bỏ qua .
Dòng hồi ức chấm dứt tại đây.
Sau khi tôi đồng ý chia tay, Lý Minh không liên lạc với tôi nữa, cho đến tối hôm đó.
Tôi đang sửa hồ sơ xin việc ở công ty thì nhận điện thoại của em trai Lý Minh.
“Chị dâu, em với trai đang ở KTV Meizu, ấy uống say quá, bọn em sợ xảy ra chuyện, chị qua đón ấy không?”
Tôi đoán chắc Lý Minh chưa với họ chuyện chúng tôi chia tay.
“Được, chị qua ngay.”
Tôi đón Lý Minh ra ngoài, ban đầu định gọi taxi đưa về nhà.
Nhưng thấy chiếc xe của đỗ trước cửa KTV, tôi lại chần chừ.
Trên mạng rằng, camera hành trình là cách tốt nhất để phát hiện đàn ông ngoại .
Chiếc xe này là ba mẹ mua cho tôi, tôi không rành lái, hơn nữa công ty lại gần, nên đưa cho lái luôn.
Cuối tuần chúng tôi mới cùng nhau đi siêu thị, còn ngày thường gần như chỉ có đi bằng xe này.
Tôi kiểm tra rất kỹ không thấy gì bất thường.
Tôi thở phào.
Có lẽ, không tệ bạc như tôi tưởng.
Về đến nhà, tôi dìu Lý Minh vào phòng nhỏ.
“Bộp” một tiếng.
Tôi nhặt chiếc điện thoại rơi từ túi ra, đặt lên tủ đầu giường.
Một lúc sau, lại cầm lên.
“Mật khẩu sai, xin nhập lại.”
Nhập sai liên tục năm lần, màn hình hiện thông báo:
“Vui lòng thử lại sau 1 phút.”
Lý Minh đã đổi mật khẩu.
Tôi vô thức cắn móng tay, đầu ngón tay đau rát không dịu nổi sự bồn chồn trong lòng.
Đúng lúc này, trong đầu chợt lóe lên một ký ức hồi đại học.
Ngày đó Lý Minh luôn giành giải nhất trong các cuộc thi an ninh mạng.
Anh từng tự tin với tôi, bí quyết chính là đặt mật khẩu thật đơn giản.
Anh tin rằng càng đơn giản thì càng khó đoán, vì mọi người luôn có thói quen suy nghĩ phức tạp hóa.
Nghĩ tới đây, tôi như nắm chiếc phao cứu mạng.
Ngón tay gõ từng con số đơn giản nhất:
“1, 2, 3, 4, 5, 6”
Con trỏ nhấp nháy mấy lần, như đang đưa ra phán quyết cuối cùng.
Rồi kỳ diệu thay – nó mở ra!
Bạn thấy sao?