Bạn trai đang nấu cơm thì có tin nhắn của một nữ đồng nghiệp gửi tới điện thoại ta.
“Nhớ .”
Tôi suy nghĩ vài giây rồi thay ta trả lời:
“Đến nhà đi, ấy không có ở đây.”
1
Hiếm lắm Lý Minh mới có một cuối tuần không tăng ca, tôi phải năn nỉ mãi mới miễn cưỡng đồng ý nấu cho tôi một lần món sườn xào chua ngọt.
Đang nấu ăn, điện thoại đặt trên bàn trà reo lên.
Tôi chạm vào màn hình, ban đầu không rõ.
Nhìn kỹ hơn mới phát hiện, đã đổi sang màn hình chống trộm.
Lập tức, một dự cảm chẳng lành ập đến trong đầu.
Tôi chợt nhớ tới lời đồng nghiệp từng :
“Khi người lén lút đổi sang màn hình chống trộm, nghĩa là họ có bí mật.”
Câu này như một cái gai, cắm sâu vào lòng tôi.
Tôi cố tự an ủi mình rằng chỉ là trùng hợp, nghi ngờ trong lòng lại mọc lên như cỏ dại.
May mà chưa kịp đổi mật khẩu.
Tôi mở khóa điện thoại, WeChat hiện một tin nhắn mới từ một cái tên xa lạ.
Nội dung tin nhắn ngắn gọn mà trực diện:
“Nhớ .”
Tim tôi chợt thắt lại, ánh mắt dừng chặt trên hai chữ ấy.
Kéo lên xem, chẳng có thêm đoạn chat nào khác.
Nhưng chỉ hai chữ này thôi đã đủ khiến lòng tôi đau nhói.
Tôi cố gắng bình tĩnh, vô đổ ly nước trên bàn.
Lý Minh thò nửa cái đầu từ bếp ra, tay cầm thìa nấu ăn.
“Sao thế?”
Tôi cố gượng , tiện tay nhét điện thoại vào túi.
“Không có gì, chỉ muốn hỏi đến đâu rồi.”
“Chưa xong đâu.” Anh cau mày than thở:
“Món này khó quá, lần sau mình ra ngoài ăn đi.”
Tôi hơi khựng lại, rồi gật đầu.
“Ừ.”
Có lẽ Lý Minh đã quên, tôi là người Sơn Đông, không thích ăn ngọt.
Người mê món sườn xào chua ngọt chính là .
Ngày vừa mua căn nhà này, từng chỉ vào nhà bếp, ánh mắt đầy tự tin và mong chờ.
“Đây là địa bàn của , không có sự cho phép của thì đừng hòng bước vào!”
Mỗi cuối tuần, sẽ không ra ngoài, chỉ ở lì trong bếp bày biện thực đơn riêng cho tôi.
Lúc ấy, căn nhà này, cũng những ký ức đẹp mà chúng tôi cùng nhau tạo ra.
Chiếc điện thoại trong túi như nặng ngàn cân, cộm vào đùi khiến tôi đau.
Khi đã bình tĩnh lại, tôi quyết định thay trả lời tin nhắn:
“Đến nhà đi, ấy không có ở đây.”
Tôi rất tò mò người kia là ai và Lý Minh sẽ phản ứng thế nào.
Chẳng bao lâu sau, chuông cửa vang lên chói tai.
Tôi nhanh chóng thay quần áo, bước ra cửa.
Tay đặt lên nắm cửa lạnh lẽo, do dự một chút rồi mở ra.
Người đứng ngoài sững sờ, gương mặt vốn rạng rỡ vui mừng trong nháy mắt đông cứng khi thấy tôi.
Tôi quan sát ấy, từ tuổi tác, dung mạo đến vóc dáng, trong vô thức đem ra so sánh với mình.
Kết quả thật phũ phàng – ấy ở mọi mặt đều hơn hẳn tôi.
“Cô là Tô Thiển phải không?”
“Cô biết tôi à?”
“Kỹ sư Lý từng nhắc đến.”
Nghĩ đến chuyện tên tôi có thể là đề tài để hai người họ mua vui, trong lòng tôi càng thất vọng về Lý Minh.
Như sực nhớ ra điều gì, ấy cúi đầu lấy ra một chiếc hộp đựng thức ăn quen thuộc.
“Tôi đến để trả cái này.
Lần trước Kỹ sư Lý mang sườn xào chua ngọt đến công ty, tôi bất ngờ bị tụt đường huyết, ấy đưa cho tôi ăn.”
Nhìn chiếc hộp mà tôi cùng ấy đi siêu thị mua, lại nhớ đến thái độ chán nản của khi sáng tôi năn nỉ nấu món này, lửa giận trong tôi bùng lên.
Tôi cố ý gọi to vào trong bếp:
“Anh à, có người tìm này.”
Lý Minh nghe thấy liền bước ra, vừa thấy người đó thì mặt đầy khó hiểu.
Tôi cẩn thận quan sát phản ứng của hai người, chẳng hề thấy sự chột dạ mà mình mong đợi.
“Sao lại đến đây?” Lý Minh hỏi.
“Tôi tiện đường qua đây, chợt nhớ lần trước chưa trả hộp cơm nên nhắn tin cho .”
“Tin nhắn gì?” Lý Minh như nhớ ra chuyện gì, quay sang tôi, sắc mặt lạnh xuống.
“Hộp để đó là rồi.”
Nhưng ấy lại không đi ngay mà đứng ở cửa, mắt dán chặt vào tôi.
“Cô Tô, không mời tôi vào ngồi một lát sao?”
Tôi nhếch môi lạnh, cố tránh sang một bên, liếc mắt Lý Minh.
“Sao không mời người ta vào? Vừa hay hôm nay lại có sườn xào chua ngọt đấy.”
Tôi nhấn mạnh bốn chữ “sườn xào chua ngọt”, sắc mặt Lý Minh quả nhiên thay đổi.
“Đừng loạn nữa.”
Có lẽ nhận ra sự khó chịu của Lý Minh, ấy chậm rãi :
“Tôi chợt nhớ ra còn có hẹn ở gần đây, vui quá nên quên mất. Để dịp khác ghé chơi.”
Tôi không thêm, chỉ lạnh lùng Lý Minh tiễn ấy ra về.
Khi quay lại, gương mặt âm trầm đến mức có thể nhỏ ra nước.
“Sao? Không nỡ để ấy đi à?” Tôi dựa người vào cửa, giọng mỉa mai.
Lý Minh tức giận trừng mắt tôi.
“Em đừng bừa, ấy chỉ là đồng nghiệp thôi.”
Tôi sao có thể bỏ qua dễ dàng?
“Đồng nghiệp? Vậy tại sao ta nhắn ‘Nhớ ’ cho ?”
Lý Minh vẻ mệt mỏi:
“Gần đây bọn chung dự án, áp lực lớn nên nhắn tin để xả stress thôi.”
Bạn thấy sao?