Hứa Nhiễm bấm còi inh ỏi trên con đường vắng, như tiếng man rợ của ác quỷ đến từ địa ngục.
Cô ta điên cuồng lao về phía tôi.
Trong tiếng hét thất thanh, tôi cảm thấy đầu óc quay cuồng, cơ thể mềm nhũn.
Hình như có ai đó lao lên chắn trước mặt tôi.
Thế giới trước mắt tôi lập tức bị bóng tối bao phủ.
…
Khi tỉnh lại, tôi mới hay rằng, Tạ Đình Ngọc và Thương Hành Chu đã liều mạng chặn xe của Hứa Nhiễm để cứu tôi.
Tôi đang truyền dịch, mơ màng bác sĩ:
"Cô Tống, cơ thể chỉ bị thương nhẹ, ba người còn lại…"
"Chỉ có Thương là…theo trạng hiện tại, có lẽ cả đời này ta chỉ có thể ngồi xe lăn."
Ánh mắt tôi trống rỗng, không biết phải cảm nhận thế nào trước tin tức này: "Vậy sao."
…
Sau vài ngày dưỡng thương tại bệnh viện, cuộc sống của tôi dần trở lại bình thường.
Trước khi xuất viện, tôi đến thăm Thương Hành Chu.
Anh ta ngồi trên giường bệnh, đôi mắt trống rỗng trần nhà, dường như tinh thần cũng bị tổn thương, vẻ mặt đầy u uất.
Anh ta trông thật đáng thương, người đáng thương cũng có chỗ đáng hận.
Tôi lên tiếng, giọng vẫn còn yếu ớt:
"Hành Chu, dù sao đi nữa, lần này đã cứu tôi. Tôi rất cảm ơn ."
"Nhưng nếu muốn tái hợp, điều đó là không thể."
Thương Hành Chu ra hiệu cho y tá đỡ ta ngồi dậy:
"Phải rồi, bây giờ thế này, sao em còn có thể quay đầu lại chứ?"
Tôi lắc đầu:
"Không liên quan đến điều đó. Dù có lành lặn, lựa chọn của tôi cũng không thay đổi."
"Thứ tôi ghê tởm chính là tâm hồn nhơ bẩn của ."
Thương Hành Chu cúi đầu rất lâu, chậm rãi lên tiếng:
"Cuối cùng vẫn là có lỗi với em."
"Chúc em hạnh phúc."
…
Sau khi xuất viện, tôi mới biết Hứa Nhiễm bị bắt giữ vì tội cố ý thương tích.
Sau khi điều trị, ta bị kết án và chuyển vào nhà giam để thi hành án.
Không ngại đường xa vạn dặm, để rồi tự nhốt mình vào lao tù.
Cô ta , rốt cuộc có đáng không?
Nhưng may mắn thay, những phiền muộn và đau khổ bủa vây tôi bao lâu nay, cuối cùng cũng khép lại.
Tôi có thể thực sự bắt đầu một cuộc sống mới.
…
Sau khi biết tôi đã hồi phục, Tạ Đình Ngọc vẫn đến thăm tôi mỗi ngày.
Anh vẫn đội chiếc mũ beret đen, bước chậm rãi vào tiệm bánh.
Chuông gió trong trẻo vang lên từng hồi, tôi ngoảnh đầu lại, thấy mỉm tiến về phía tôi.
"Cơ thể đỡ hơn chưa?"
Rõ ràng thương tích của nặng hơn tôi, lại tỏ ra không hề bận tâm.
"Cảm ơn đã quan tâm, tôi đã khỏe hẳn rồi."
"Hôm nay vẫn là một hộp bánh vòng sao?"
Anh xoa hai tay: "Nếu có thể, em có thể thêm một chiếc bánh kem để tỏ không?"
Tôi chắc chắn rằng, Tạ Đình Ngọc luôn là người tích cực như thế.
Huống hồ gì, chúng tôi đã vào sinh ra tử cùng nhau.
Anh khao khát tiến thêm một bước, đó cũng là chuyện dễ hiểu.
Tôi mỉm : "Xin lỗi, tôi thực sự rất mệt."
"Tôi đã từng đặt trọn trái tim mình cho một chàng trai mười bảy tuổi, cho rằng cảm của chúng tôi kiên cố không gì lay chuyển ."
"Mà chàng trai đó, chính là Thương Hành Chu."
Tạ Đình Ngọc nghe , hơi sững người.
Một lời hẹn ước mười năm, sự phản bội chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Anh dịu dàng : "Anh có thể đợi, dù bao lâu cũng có thể đợi. Cho dù đợi đến khi tuổi già sức yếu, chúng ta vẫn có thể cùng nhau ngắm hoàng hôn."
"Thật ra, vốn là người không tin vào hôn nhân, không tin rằng một điều luật có thể quyết định ..."
"Nhưng sau này nghĩ lại, vì em, dù có bị ràng buộc bởi ngàn điều luật, cũng không ngại."
"Chúng ta trước nhé."
Chúng tôi nhau .
Dường như đều hiểu rõ, tất cả những điều chưa biết, chỉ có thể phó thác cho thời gian.
…
Cứ thế, chúng tôi đã suốt hai năm.
Chúng tôi không có gì giấu nhau, tôi đã rất nhiều bánh cho .
Chỉ là, chưa từng có chiếc bánh nào để tỏ .
…
"Cậu cũng từng thấy rồi phải không? Anh ấy thực sự rất đẹp trai."
"Tất nhiên là thấy rồi, là người ngồi trên xe lăn đó đúng không? Ngồi suốt cả ngày, không biết đang đợi gì nữa?"
"Có lẽ đang đợi người của ấy, thật là một người si . Nhưng không biết người ấy có đáp lại hay không."
Các người một câu, kẻ một lời, tựa như đã xem Thương Hành Chu là một câu chuyện cờ gặp gỡ đầy lãng mạn ở nơi này.
Không ai là không , tôi chỉ lặng lẽ mỉm ,
Phải rồi, ở độ tuổi của các ấy, tôi chắc chắn cũng sẽ nghĩ như .
Tôi không ra sự thật, cứ để câu chuyện đẹp đẽ này tồn tại thêm một chút nữa đi.
Bầu trời dần trở nên âm u, tôi cũng trở về nhà, hồi tưởng lại vẻ mặt của những trong tiệm hôm nay.
Tươi sáng rạng rỡ, linh đáng , thực sự khiến tôi không khỏi mỉm .
Những cảm non nớt, ngây thơ, thật khiến người ta khôn nguôi.
Mang theo tâm trạng ấy, tôi chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Có lẽ trong mơ, tôi cũng có thể một lần nữa cảm nhận lại mối đầy mộng tưởng như thế.
Quả nhiên, trong giấc mơ đêm nay, từ dưới bóng cây rậm rạp, một thiếu niên phong thái ngời ngời bước đến.
"Bé cưng, là đây, là Hành Chu mười bảy tuổi."
Thương Hành Chu mười bảy tuổi bước những bước chân nhẹ nhàng đến trước mặt tôi, mỉm : "Bé cưng, bây giờ em có vui không?"
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy cậu ta, khóe mắt không kìm hơi ươn ướt:
"Cảm ơn cậu, tôi rất vui."
Đây có lẽ sẽ là một đêm bình yên và thư thái nhất trong giấc mộng của tôi.
(Hoàn)
Bạn thấy sao?