【Thương Hành Chu hai mươi bảy tuổi, xin chào, tôi là Thương Hành Chu mười bảy tuổi. Bây giờ và bé cưng nhất định đang sống rất hạnh phúc, đúng không?】
【Tôi luôn suy nghĩ, mình nên cho bé cưng một cuộc sống thế nào. Là giàu có đủ đầy, hay bình yên êm ấm?】
【Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, điều quan trọng nhất là ấy vui vẻ.】
【Thương Hành Chu hai mươi bảy tuổi, đừng bao giờ bé cưng buồn, đừng để ấy đau lòng.】
【Đừng phản bội ấy, đừng lừa dối ấy…】
Thiếu niên mười bảy tuổi đã khóc không thành tiếng.
Cậu ta vừa khóc vừa với tôi:
"Bé cưng, đừng buồn, đừng đau khổ."
"Hãy rời xa đi, mãi mãi đừng quay đầu lại."
Sự việc đã đến nước này, tôi và cậu ta đều hiểu rõ.
Ba cơ hội mà thiếu niên mười bảy tuổi cầu xin, đã hoàn toàn dùng hết.
Tôi lau nước mắt trên khóe mắt cậu ta.
Lần đầu tiên, tôi chạm vào cậu ta.
Như thể vượt qua dòng chảy của thời gian, chạm vào mười năm tuổi trẻ.
"Đừng khóc." Tôi khẽ .
Sau đó, tôi tháo chiếc nhẫn sapphire trên ngón áp út.
Đây là chiếc nhẫn Thương Hành Chu đã trao cho tôi khi cầu hôn.
Khi ấy, ta sapphire tượng trưng cho lời hứa vĩnh cửu và chung thủy không đổi thay.
Anh ta cũng , đời này chỉ duy nhất mình tôi, Tống Thời Khanh.
Tôi đặt nhẫn, lá thư và bản thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị sẵn vào viên nang thời gian.
Sau đó, tôi về phía gốc cây ngô đồng, nơi bóng dáng chàng trai mười bảy tuổi ngày càng trở nên mơ hồ.
Cậu ta khóc, lại mỉm với tôi.
Cậu ta : "Bé cưng, đừng tha thứ cho ta."
Khi bóng dáng cậu ta dần tan biến, ký ức mười năm qua cũng như bọt nước, mặt trời vừa lên thì tất cả liền tan biến.
Tôi lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Thương Hành Chu.
[Thương Hành Chu, chúng ta kết thúc rồi.]
Ngay giây tiếp theo, chiếc điện thoại vốn im lặng bỗng nhiên vang lên những hồi chuông gấp gáp.
Trong hành lang bệnh viện nồng nặc mùi thuốc sát trùng, thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng thở dài rõ rệt.
Ánh đèn trần với nhiệt độ màu thấp khiến cả sảnh lớn mang theo cảm giác xa cách, điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc nơi đây đang diễn ra hết thảy những câu chuyện bi - hoan của nhân gian.
Thương Hành Chu đưa Hứa Nhiễm vào phòng cấp cứu, bác sĩ tiến hành kiểm tra cẩn thận cho ta.
"Yên tâm đi, sức khỏe của Hứa Nhiễm không có vấn đề gì nghiêm trọng, đứa bé cũng rất khỏe mạnh."
"Sau này nhớ đi khám thai định kỳ."
Thế , dường như Hứa Nhiễm không hài lòng với kết luận của bác sĩ.
Nếu ta thật sự khỏe mạnh, thì sao có thể tiếp tục lợi dụng lòng thương của Thương Hành Chu đây?
"Nhưng... mà, bụng tôi thật sự rất đau."
"Bác sĩ, có phải còn sót xét nghiệm nào chưa không? Vì con, tôi chịu khổ một chút cũng không sao cả."
Hứa Nhiễm ngồi trên ghế, giọng run rẩy, thỉnh thoảng vẫn dùng khóe mắt lén quan sát Thương Hành Chu đang lo lắng đứng bên cạnh.
Chỉ đáng tiếc rằng, sự lo lắng này vốn không dành cho ta.
Cuộc chia tay giữa tôi và Thương Hành Chu đầy khó coi, bộ dạng chật vật, đáng khinh của ta bị tôi thu hết vào mắt.
Anh ta sao có thể cứ thế mà thản nhiên rời đi ?
Giờ đây, ta vô cùng bồn chồn.
Anh ta đang đoán suy nghĩ của tôi, cũng đang suy xét tâm trạng của tôi, liệu tôi có vì chuyện này mà hoàn toàn đoạn tuyệt với ta hay không?
Thương Hành Chu chịu đựng sự dằn vặt đạo đức vì không tìm lời giải.
Hứa Nhiễm thấy Thương Hành Chu đi tới đi lui mấy lần ngoài phòng cấp cứu, lông mày ta nhíu chặt, chăm bầu trời đang dần mất đi màu sắc.
Thế gian này lại sắp chào đón một bình minh mới, Thương Hành Chu không mong rằng, đây sẽ là bình minh cuối cùng của chúng tôi.
"Hứa Nhiễm, hôm nay tôi thật sự không thể tiếp tục ở lại với em nữa, đợi khi nào rảnh, tôi nhất định sẽ đến thăm em."
Hứa Nhiễm kéo tay áo Thương Hành Chu:
"Hành Chu, em biết mình chỉ là thú vui nhất thời của ."
"Mỗi khi chị Thời Khanh xuất hiện, em chỉ có thể mãi mãi sống dưới cái bóng của chị ấy."
Cô ta bỗng nhiên ngừng lại một lát, biểu cảm trên gương mặt càng thêm đáng thương và bất lực:
"Nhưng dù sao trong bụng em cũng đang mang cốt nhục của mà."
"Anh có thể xem như đang ở bên con không?"
Nhìn bộ dạng yếu đuối đáng thương của Hứa Nhiễm, Thương Hành Chu có chút d.a.o .
Hứa Nhiễm đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này mà tiếp tục tấn công:
"Em tự biết bản thân không thể nhiều như chị Thời Khanh…"
"Có lẽ em hơi tham lam, em chỉ mong có thể ở bên cạnh em và con thôi."
"Chị Thời Khanh nhất định sẽ hiểu mà."
Thương Hành Chu giằng co một lúc, cuối cùng vẫn chọn Hứa Nhiễm.
Trong mắt ta, tôi chính là kiểu người khoan dung độ lượng đến mức dù lòng tự trọng có bị chà đạp cũng không sao cả.
Anh ta tưởng mình có thể che giấu tất cả mọi chuyện, tôi hoàn toàn không hay biết gì về những việc ta bên ngoài.
Nếu không phải hôm nay ta sơ ý để lộ chuyện, có lẽ ta vẫn cho rằng tôi chẳng hay biết gì, vẫn có thể ngang nhiên ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt mà không chút kiêng dè.
Bạn thấy sao?