Tôi uống say, định tìm “nam thần trường học” để tỏ , ai ngờ lại kéo nhầm “đại ca trường” về.
Kết quả là… sau một giấc ngủ,
Đại ca trường – Chu Lệ Dã – chính thức thành trai tôi!!
…
Tối hôm đó là tiệc kỷ niệm thành lập trường, tôi lại uống hơi quá chén.
Liếc mắt một cái đã thấy hai đẹp trai ngồi trong góc — một người là nam thần học đường Tiêu Dương, người còn lại là đại ca lừng lẫy Chu Lệ Dã.
Nhờ có chút men trong người, tôi quyết tâm phải tỏ cho bằng !
Loạng choạng bước tới, tôi túm ngay lấy người mà tôi thấy đẹp trai nhất trong góc, mạnh dạn thả thính:
“Anh đẹp trai ơi~ Có chưa?”
Tôi dựa vào cơn say mà hỏi rất chi là ngông nghênh, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt tuấn tú, đầy khí chất ngông nghênh ngạo mạn của đối phương.
Anh đẹp trai sững người mất một giây, đôi mắt sáng long lanh tôi chằm chằm.
“Hiện tại thì chưa.”
Giọng trầm thấp, lạnh lùng cực kỳ dễ nghe vang lên bên tai tôi.
Tôi hăng hái kéo ta lại gần, hơi rượu phả ra thơm mát:
“Vậy… thấy tôi thế nào? Có muốn trai tôi không?”
Anh cong môi , giọng pha chút ý :
“Được thôi! Nhưng em không nuốt lời đấy!”
“Nuốt lời là cún con! Mau móc tay hứa hẹn trăm năm không thay lòng!”
Tôi rất nghiêm túc móc ngón tay út của mình vào ngón tay ấy, ký kết cái “hợp đồng ” ngu ngốc đó.
Ngẩng đầu lên, tôi rõ ràng thấy khóe môi nhếch lên thành một nụ nửa tà nửa ngông, ánh mắt sâu thẳm như hút người.
Ơ… sao thấy có gì đó sai sai nhỉ?
Tiêu Dương không phải kiểu người tà khí thế này mà? Anh ấy nổi tiếng ấm áp dễ gần cơ mà?
“Vậy bây giờ, có rồi đúng không?”
Anh đẹp trai cúi xuống, ánh mắt lấp lánh như chứa cả trời sao.
Tôi bị khuôn mặt đẹp trai của cho choáng váng, nghi ngờ trong lòng cũng bay biến sạch.
Quả nhiên, nam thần học đường đẹp trai số một không tôi thất vọng!
“Đúng rồi đó! Anh chính thức bị tôi đóng dấu chủ quyền rồi!”
Tôi kéo tay , quay đầu hô to với mọi người xung quanh:
“Mọi người nghe rõ chưa! Người này từ giờ là trai của tôi! Ai dám vào, hỏi tôi trước đã! Tôi – Mạnh Ngữ Tây – bao ấy!”
Tôi liếc sang, chỉ thấy nhướng mày, ánh mắt như không , rõ ràng khí chất mạnh mẽ sắc bén, lại mặc kệ cho tôi nắm tay khoe mẽ khắp nơi.
Ngay giây tiếp theo, tôi cúi đầu, nôn một trận trời long đất lở.
…
“Ngữ Tây! Mau dậy đi! Đại ca trường – Chu Lệ Dã – tới đưa đồ ăn sáng cho cậu nè!!”
“Hả? Ai cơ?”
Tôi còn mơ mơ màng màng thì đã bị cùng phòng – Châu Châu – lắc mạnh đánh thức.
“Chu Lệ Dã đó! Cậu ta đợi cậu tận mười phút rồi đấy!”
Tôi lập tức tỉnh như sáo, bật dậy khỏi giường, hoảng loạn hỏi:
“Chu Lệ Dã? Anh ta mang bữa sáng cho mình á? Tại sao ?”
“Thì ta là trai cậu mà?”
“Cái gì mà trai?! Làm sao có chuyện đó !”
Tôi suýt chút nữa thì nổ tung tại chỗ.
Chu Lệ Dã là đại ca trường nổi tiếng, tôi với ta căn bản chẳng hề quen thân!
“Chính tối hôm qua đó, cậu tự mình kéo tay người ta tỏ còn gì! Không nhớ à?”
Châu Châu nghiêm túc nhắc nhở.
Tôi chết lặng: “Gì cơ?”
Tôi tối qua… đã cái gì cơ chứ?
“Cậu uống say, lôi ta ra tỏ , còn nắm chặt tay người ta, đứng giữa hội trường kỷ niệm mà hét toáng lên: từ nay về sau, Chu Lệ Dã là trai của Mạnh Ngữ Tây cậu rồi! Không nhớ thật à?”
Châu Châu kể lại, mặt đầy vẻ hóng hớt.
Tôi nghe mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Khoan đã, mục tiêu tỏ tối qua của tôi chẳng phải là nam thần dịu dàng Tiêu Dương sao?
Sao lại thành Chu Lệ Dã rồi?
Tiêu Dương thì dịu dàng, đẹp trai, lên như nắng ấm mùa xuân đúng chuẩn gu của tôi.
Còn Chu Lệ Dã?
Cả người đầy khí lạnh, khí thế bức người, thôi cũng đủ khiến người ta rợn tóc gáy. Tôi lấy đâu ra gan mà tỏ với ta?
“Khoan đã… tớ tỏ , rồi… ta đồng ý luôn hả?”
Dù tôi có hồ đồ đi nữa, cũng không đến mức ai đồng ý liền chứ?
“Đúng thế! Trông ta còn vui lắm cơ!”
Châu Châu như mùa.
Cả thế giới như sụp đổ trước mắt tôi!
Châu Châu còn bổ sung, khúc khích:
“À còn nữa, cậu còn ói đầy lên người ta, cuối cùng cũng chính ta cõng cậu về ký túc xá đó.”
Uống rượu quả nhiên người!
Rõ ràng tôi định tỏ với Tiêu Dương mà!
Châu Châu không ngừng giục, tôi đành nơm nớp lo sợ lê xuống lầu, thật sự không dám để “đại ca trường” chờ lâu.
Chu Lệ Dã, cái tên mưa gió cả trường — nghe đâu từng một mình đánh gục tám thằng bên trường đối thủ, từ đó danh hiệu “trùm trường” đã khắc sâu vào lòng người.
Xuống đến ký túc xá, tôi đã thấy Chu Lệ Dã đứng chờ sẵn.
Anh ta mặc đồ đen, phong cách đường phố cực kỳ ngầu, đứng trước cổng ký túc xá nữ nổi bật đến mức ai đi ngang cũng phải ngoái .
Cao đến 1m85, khí thế áp đảo, rõ ràng trong phạm vi năm mét quanh chẳng ai dám bén mảng lại gần.
Tôi vừa thấy đã trừ đầy ngượng ngùng.
Không ngờ Chu Lệ Dã cũng đáp lại, nụ lại còn… có chút bẽn lẽn.
Khoảnh khắc đó tôi suýt tưởng mình đang mơ!
“Dậy sớm ghê nhỉ.”
Tôi giả vờ bình tĩnh, như thể cái mặt trời chói chang kia không tồn tại.
“Không sớm đâu, dậy từ bảy giờ cơ. Giờ cũng tám giờ rồi. Nghĩ chắc em chưa ăn sáng, mua đủ thứ luôn, không biết em thích gì nên mua mỗi thứ một ít.”
Nói rồi, Chu Lệ Dã đưa cho tôi một túi đồ ăn sáng nặng trịch.
“Ơ… cảm ơn . Bao nhiêu tiền ? Để em trả lại.”
Tôi liếc bên trong túi — phải đủ cho mấy người ăn luôn ấy chứ!
“Không cần đâu, gì có chuyện mua bữa sáng cho rồi đòi tiền?”
Chu Lệ Dã , ánh mắt cong cong, đẹp trai đến mức tim người ta muốn rụng rời.
Tôi ngượng chín cả mặt.
Anh ta thật sự tin mình là trai tôi rồi à?
Không đúng… Không phải chỉ mình ta tin, mà cả đám học trong hội trường tối qua đều tin sái cổ rồi!!
Tôi lúng túng chẳng biết phải gì, chỉ còn nước vẫy tay chào tạm biệt.
Thấy tôi sắp rời đi, Chu Lệ Dã bất ngờ lên tiếng:
“Trưa nay cùng ăn cơm nhé?”
“Để tối đi, tối mình có chuyện muốn với cậu.”
Tôi quyết định phải tranh thủ trước khi mọi chuyện thành thảm họa, mau chóng giải thích rõ ràng với ta!
Bạn thấy sao?