Giọng điệu Quý Hành Chu lo lắng."Em biết đấy, gia đình không tốt, cha mẹ không , em là mối đầu của , chưa từng ai, cũng không biết người ta như thế nào...""Vậy không biết học à!"Cảm của tôi hơi mất kiểm soát, giọng điệu nghẹn ngào."Vậy tôi đáng bị lừa gạt, đáng bị giỡn sao? Quý Hành Chu, là vì tôi ngu ngốc mới lừa tôi sao?"Quý Hành Chu cực nhanh phản bác: "Không phải!"Anh ấy ngẩng đầu lên, tôi gần như có thể thấy nước nước mắt đảo quanh trong mắt ấy. Anh ấy nhỏ giọng : "Là tự ti."Vì tự ti nên nhạy cảm, vì tự ti nên vô lễ. Cũng vì thiếu thốn mới không biết người khác. Cho nên lo lo mất, cho nên liên tục thử thách. Sợ tôi sẽ rời xa ấy, vì lợi dụng áy náy để trói chặt tôi bên cạnh. Nhưng..."Những điều này đều là cái cớ, tại sao cay nghiệt là khuyết điểm, cố chấp thì không, chúng tổn thương cho người khác là như nhau, không phải bản thân thiếu thốn là có thể tổn thương người khác, đừng tự tìm lý do cho mình nữa. Anh ích kỷ lạnh lùng, cho nên mới rõ trong lòng lại không muốn thay đổi."Tôi đem lời của Quý Hành Chu từng nguyên văn trả lại cho ấy."Quý Hành Chu, là không đủ em."16Từ ngày hôm đó.Tôi thật sự không gặp lại Quý Hành Chu nữa. Anh ấy dường như tuân thủ lời hứa, thật sự không xuất hiện trước mặt tôi nữa. Tôi việc theo đúng quy trình. Thời gian rảnh rỗi tham gia các loại cuộc thi. Trong một cuộc thi marathon. Tôi bị một người ác ý đụng ngã, tôi đã tìm trọng tài hủy bỏ tư cách thi đấu của ta. Người đó ghi hận trong lòng, trên đường tôi tan . Cố lái một chiếc xe máy tông vào tôi, muốn dạy tôi một bài học. Lúc bị chiếc xe đó theo dõi, tôi đã phát hiện ra điều bất thường. Nhưng vẫn chậm một bước, không thể cắt đuôi .Trước khi bị tông trúng một giây, tôi bị người ta mạnh mẽ kéo ra. Tiếng rên rừ vang lên, Quý Hành Chu đã lâu không gặp đột nhiên xuất hiện. Anh ấy che chở tôi phía sau, cánh tay của ấy lại bị tông gãy. Dường như nhận thấy tôi đang ấy. Quý Hành Chu quay mặt lại. Vì đau đớn, trên trán ấy toát ra mồ hôi lạnh rịn. Anh ấy cố gắng cong khóe môi an ủi tôi: "Đừng sợ."17Trong bệnh viện.Bác sĩ đang điều trị cho Quý Hành Chu, tôi đứng bên cạnh. Đợi tất cả mọi người đều đi rồi, tôi ."Tôi đã báo cảnh sát rồi, sau đó cảnh sát sẽ liên lạc với , chi phí thuốc men và các tổn thất khác cũng sẽ bồi thường."Tôi đặt giỏ trái cây xuống, chuẩn bị rời đi. Quý Hành Chu gọi tôi lại: "Vậy còn em?"Anh ấy ấp úng, "Anh đã cứu em, em không còn gì muốn sao?"Tôi khựng lại, giọng lạnh nhạt: "Là lại muốn dùng ân uy h.i.ế.p tôi, lần này là gì? Yêu cầu tôi quay lại sao?"Sắc mặt Quý Hành Chu lập tức tái nhợt, ấy lo lắng ."Vãn Phong, không phải ý này, chỉ muốn chuyện với em nhiều hơn..."Tôi thở ra một hơi, thả lỏng hơn một chút: "Vậy thì tốt."Sự thả lỏng của tôi dường như đã chọc giận Quý Hành Chu. Anh ấy tôi rất lâu, giọng điệu chua xót."Bây giờ trong lòng em đã là hình tượng này rồi sao? Ngay cả việc cứu em, em cũng cảm thấy là đang diễn kịch sao?"Tôi không gì. Nhưng sự im lặng của tôi đã cho Quý Hành Chu câu trả lời. Tất cả mọi chuyện xảy ra đều sẽ để lại dấu vết. Quý Hành Chu trước đây đã lừa dối tôi, bề ngoài thì mọi chuyện đều tốt đẹp. Nhưng sau đó, ấy lại chuyện tương tự, tôi không dám tin tưởng nữa. Tôi sẽ nghi ngờ, sẽ do dự, sẽ chần chừ. Tình cảm một khi đã có vết nứt, liền không thể nào trở lại như xưa nữa. Lòng tin sụp đổ sẽ như nước đổ ra không thể lấy lại .
Bạn thấy sao?