Tình Yêu Rẻ Mạt – Chương 7

Hai người suýt đánh nhau, bị đám đông vây xem kéo lại. Tôi áy náy lắc đầu với người kia."Cảm ơn , vẫn là để tôi xử lý đi."Tôi lấy điện thoại, Quý Hành Chu, giọng điệu bình tĩnh."Tôi đã báo cảnh sát rồi. Quý Hành Chu, người phát điên là mới đúng."14Trong đồn cảnh sát.Tôi và Quý Hành Chu ngồi đối diện nhau, không ai lên tiếng trước. Nhân viên công tác ha hả khuyên nhủ."Cặp đôi nhỏ cãi nhau, chuyện nhà thôi, có gì mà phải báo án, mau về nhà giải quyết đi."Anh ta lại về phía Quý Hành Chu."Anh cũng , dỗ dành nhiều hơn, so đo với con cái gì..."Tôi cắt ngang lời nhân viên công tác."Không phải người , cũng không phải chuyện nhà. Tôi với tư cách là một công dân bình thường báo án, tố cáo ta hư hỏng tài sản cá nhân."Tôi không hiểu, tại sao tất cả xung đột và tổn thương. Chỉ cần gắn mác quan hệ trai , liền bị quy là chuyện nhà? Chỉ cần đối phương là chồng, là trai. Vậy thì tổn thương không còn là tổn thương nữa, cho nên có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không? Người lạ xảy ra xung đột, có thể báo án xét xử. Tại sao trai với vợ chồng, lại có thể giảm nhẹ tội, biến thành hòa giải?Sắc mặt nhân viên công tác trở nên lúng túng vì lời của tôi, cuối cùng không biểu cảm. Thu lại vẻ cợt, chuyển sang thủ tục một cách nghiêm túc.Quý Hành Chu nộp , bồi thường tổn thất kinh tế cho tôi. Cuối cùng lại viết giấy cam đoan.Trước khi ra khỏi đồn cảnh sát, ấy quay lại bắt tay với nhân viên công tác."Xin lỗi, đã phiền mọi người."Tôi lạnh lùng . Quý Hành Chu chính là người như . Anh ấy không phải là không biết xin lỗi, trước mặt người ngoài ấy luôn lịch sự. Nhưng đối với tôi, cúi đầu lại khó mở lời như . Người thân thiết nhất ngược lại bị ấy tổn thương nhiều nhất.15Tôi bước nhanh về phía trước. Nhưng Quý Hành Chu không chịu bỏ cuộc, đuổi theo sát nút."Vãn Phong, chúng ta chuyện không?"Tôi không dừng bước: "Nói chuyện cũng , sau lần này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, không?"Quý Hành Chu dừng lại một chút, .Chúng tôi tìm một quán gần đó. Vào trong, tôi gọi một ly Americano đá. Quý Hành Chu theo bản năng ngăn cản: "Mùa đông em còn uống đá, phục vụ, đổi thành Latte nóng..."Tôi lạnh lùng ấy, Quý Hành Chu cứng đờ. Anh ấy mím môi, không gì nữa.Sau khi ngồi xuống, tôi vào thẳng vấn đề: "Nói đi, chuyện gì?"Quý Hành Chu cứng người, cố gắng cho sắc mặt mình ôn hòa."Anh sau khi về nhà đã suy nghĩ rất nhiều, em đúng, vấn đề giữa chúng ta là không thẳng thắn. Anh không phạm bất kỳ sai lầm nào về nguyên tắc, chỉ là không biết giao tiếp, những điều này đều có thể sửa."Anh ấy cẩn thận tôi, "Vãn Phong, sẽ cố gắng sửa đổi, đừng chia tay không?"Câu này tôi đã đợi bảy năm. Cuối cùng cũng đợi Quý Hành Chu ra, đã muộn rồi.Tôi : "Không ."Ánh mắt Quý Hành Chu nhất thời trở nên hoảng sợ. Anh ấy dường như nghĩ đến điều gì đó, vội vàng xắn tay áo lên cho tôi xem cánh tay của ấy. Vết sẹo trên cánh tay là bằng chứng ấy từ bỏ ước mơ vì tôi. Là chỗ dựa lớn nhất của Quý Hành Chu, cũng là điểm yếu lớn nhất của ấy. Mỗi lần ấy đưa ra, tôi sẽ cứng họng, bắt đầu nhượng bộ. Nhưng lần này tôi không đậy, rất lâu, mới khẽ ."Quý Hành Chu, kỳ thực không có vết sẹo này, cũng không thể phi công đúng không?" 

Khoảng thời gian trước tôi mới biết. Cha của Quý Hành Chu từng ngồi tù, có tiền án. Dù có vết sẹo này hay không, Quý Hành Chu cũng không thể thông qua thẩm tra chính trị. Nhưng ấy lại luôn giấu tôi, không cho tôi biết."Anh có biết không? Mang theo ước mơ của một người, là một chuyện rất mệt mỏi."Quý Hành Chu vì tôi mà không thể phi công, từ đó đứng trên nền tảng đạo đức. Tôi cũng vì áy náy mà luôn chịu đựng tất cả tính khí xấu của ấy. Chỉ cần tôi nghi ngờ đoạn cảm này, sẽ có người lôi chuyện này ra chỉ trích tôi."Anh ấy đều vì em mà từ bỏ ước mơ rồi, còn ấy không em, Lâm Vãn Phong, em đừng quá đáng nữa."Lâu dần, ngay cả tôi cũng tin vào của Quý Hành Chu. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...