5
Nếu là tôi của ngày trước, nghe xong những lời này chắc chắn đã đánh nhau với ta rồi.
Nhưng bốn năm qua, sự kiêu ngạo của tôi đã bị cuộc sống vùi dập đến chẳng còn gì.
Tôi từng gặp một ông chủ bắt tôi ăn cơm thiu, mà tôi cũng chẳng dám cãi lại.
Huống chi chỉ là vài câu móc của ta, tôi không buồn bận tâm.
Bình tĩnh đáp:
“Không cần, tôi có công việc của mình.”
Tô Mạn vẫn không chịu buông tha:
“Livestream thì tính là công việc gì chứ? Đến lúc hết đường kiếm sống, đừng có đi quấn lấy Yến Xuyên là .”
Lê Yến Xuyên nhíu mày, giọng lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn:
“Cô không phải muốn mua sắm sao? Mua nhanh đi.”
Nghe , sao tôi có thể để hai khách hàng lớn này đi mất !
Tôi lập tức quay camera về phía Tô Mạn, nở nụ tiêu chuẩn của một người bán hàng chuyên nghiệp.
“Chào mọi người, đây là tiểu thư Tô! Cảm ơn ấy đã đến ủng hộ, ấy muốn mua mỗi sản phẩm ở đây một cái!”
Tô Mạn sững sờ:
“Mỗi loại một cái?! Tôi… tôi có thế bao giờ? Vậy phải tốn nhiều tiền lắm đấy!”
Tôi nhướng mày, giọng đầy vẻ vô tội:
“Ơ? Chẳng lẽ nhà họ Tô đang gặp khó khăn về tài chính? Hay là tiểu thư Tô hết tiền rồi?”
Nghe đến đây, Tô Mạn lập tức nổi nóng:
“Tôi… tôi sao có thể không có tiền!”
Cô ta ngay lập tức quay sang ra lệnh cho trợ lý:
“Mau đặt hàng ngay!”
Trợ lý nghe lệnh, không thể gì khác ngoài mua hết mọi sản phẩm.
Nhưng sau khi đặt hàng xong, ấy nhịn không mà nhỏ giọng nhắc nhở Tô Mạn một câu…
“Cả bồn cầu cũng đặt rồi, mà còn mua một tặng một.”
Tô Mạn trợn tròn mắt:
“Tôi mua hai cái bồn cầu về nhà để gì—Nhan Tiếu, bán mấy thứ gì thế này?”
Tôi đáp:
“Đồ gia dụng, bồn cầu cũng là một trong số đó, có vấn đề gì sao?”
Lần này đến lượt ta muốn chửi người.
Nhưng khi liếc mắt Lê Yến Xuyên, ta đột nhiên đổi giọng.
“Thôi mua rồi thì cứ để đó, bảo người chuyển hết sang nhà mới đi. Một thời gian nữa là có thể dùng rồi. Yến Xuyên, thấy sao?”
Lê Yến Xuyên không gì.
Nhưng trong phòng livestream, hàng loạt bình luận nổ ra:
【Tiểu thư Tô, và Lê sắp có tin vui rồi đúng không? Cả nhà tân hôn cũng đã mua rồi!】
【Tiểu thư Tô, tuần trước có người thấy đi thử váy cưới, phải chăng ảnh cưới cũng chụp xong rồi?】
Nhìn những dòng bình luận đó, Tô Mạn vui vẻ trả lời ngay:
“Đúng , tháng sau chúng tôi sẽ đính hôn!”
Nói xong, ta còn cố liếc tôi bằng ánh mắt đầy khiêu khích.
Tim tôi như bị đè chặt bởi một tảng đá nặng trĩu, nghẹn lại không nên lời.
Nhưng tôi cố đè nén cảm , tự nhủ với bản thân:
Nhan Tiếu, phải mạnh mẽ!
Tôi vào bảng thống kê đơn hàng, tâm trạng ngay lập tức tốt lên rất nhiều.
Nhờ Tô Mạn mạnh tay đặt hàng, những người xem khác cũng bắt chước theo.
Không chỉ vượt doanh số ngày hôm nay, mà thậm chí cả hàng tồn ngày mai cũng bán sạch.
Buổi livestream thứ ba không cần phải nữa!
Dù đang ở nơi công cộng, Tô Mạn cũng không tiện gì thêm.
Cô ta thanh toán xong liền kéo Lê Yến Xuyên rời đi.
Kết thúc công việc, tôi trở về phòng nghỉ.
Nhưng Lạc Lạc và Miêu Miêu đều không có ở đó.
Chắc thằng bé không chịu ngồi yên, Miêu Miêu đã đưa nó ra ngoài chơi.
Góc phòng có hai chó đang quấn lấy nhau.
Một con là bé Golden nhà tôi – Bối Bối, còn con kia là một Border Collie lông đen trắng.
Hai con chó rúc sát vào nhau, trông cực kỳ thân thiết, như một cặp nhân .
Bỗng trong phòng vang lên một cuộc tranh cãi kịch liệt:
【Anh không biết mẹ tôi vất vả thế nào đâu. Ban ngày livestream, tối lại chạy giao đồ ăn. Tôi lo mẹ tôi cứ mãi như sẽ không sống nổi đến năm 30 mất!】
【Ba tôi cũng thế! Chỉ biết việc, đến đau dạ dày cũng không chịu nghỉ!】
【Nhưng ba cậu có mà? Cô ta không chăm sóc ba cậu sao?】
【Xàm! Ba tôi không có , ba tôi là trai ngoan chung !】
【Thế người phụ nữ bên cạnh ba cậu trước đây là ai? Không phải vợ chưa cưới sao?】
【Không phải! Ba tôi không thích ta. Ba tôi suốt ngày chỉ ôm tấm ảnh một xinh đẹp nào đó rồi ngồi khóc thôi.】
【Hừ! Vẫn còn vấn vương mối đầu đã mất sao? Đúng là đàn ông tồi!】
【Ba tôi không phải tra nam!】
【Phải!】
【Không phải!】
【Phải!】
……
Hai con chó bắt đầu sủa loạn lên, như thể đang cãi nhau thật.
Nhưng vấn đề là—
Bối Bối dạo gần đây bị Phương Đường vỗ béo quá mức, kích cỡ nhỉnh hơn Border Collie một chút.
Vậy nên, dựa vào ưu thế thể hình, cuối cùng nó đè chặt Border Collie xuống đất.
Đúng lúc đó, cánh cửa bị đẩy ra.
Tôi quay đầu lại —
Là Lê Yến Xuyên!
6
Anh ta không phải đã rời đi cùng Tô Mạn rồi sao?
Sao bây giờ vẫn còn ở đây?!
Chẳng lẽ… chết tiệt!
Con Border Collie kia… không phải là chó của ta đấy chứ?
Tôi hoảng hốt hét lên:
“Bối Bối, mau quay lại đây!”
Nhưng đã không còn kịp nữa.
Lê Yến Xuyên vừa bước vào phòng đã thấy hai con chó đang quậy tưng bừng.
Nhất là con Border Collie của ta, vẫn bị đè chặt dưới đất, trông có vẻ cực kỳ thảm thương.
Lông mày ta giật giật, đôi môi mím lại thành một đường thẳng.
Tôi cứ tưởng ta sẽ nổi giận.
Nhưng không ngờ lại nghe thấy một câu than thở đầy bất lực:
“Bây giờ ngay cả thú cưng cũng bắt nạt tôi à?”
…
Lời này—
Không thể phủ nhận, hồi còn nhau, tôi đúng là thường xuyên bắt nạt ta.
Lợi dụng thân phận của mình, thích gì nấy.
Nhưng bây giờ tôi không còn là của ta nữa, địa vị của ta cũng không phải là người tôi có thể đắc tội.
Tôi lập tức giải thích:
“Là do Bối Bối nhà tôi nghịch ngợm, tôi sẽ dẫn nó đi ngay.”
Vừa bước đến bên cạnh Bối Bối—
Lạc Lạc và Miêu Miêu đúng lúc quay trở lại.
Vừa thấy tôi, thằng bé hớn hở lao vào lòng tôi, giọng non nớt vang lên:
“Mami, ba định đón chúng ta về nhà đúng không?”
Sắc mặt tôi và Miêu Miêu lập tức thay đổi.
Tôi quay đầu Lê Yến Xuyên.
Anh ta đứng đó, cả người lạnh như băng, ánh mắt âm u đáng sợ.
“Cô kết hôn rồi, còn có cả con?
Nhan Tiếu, giỏi lắm!”
Từng chữ, từng chữ, ta nghiến răng nhấn mạnh.
Tôi lạnh, không nhịn phản bác:
“Lê Yến Xuyên, bốn năm trước chúng ta đã chia tay, hơn nữa còn là chủ lời chia tay.
Tôi kết hôn thì có gì lạ?”
Anh ta càng giận dữ hơn, giọng đầy phẫn nộ:
“Làm sao có chuyện tôi chia tay trước!
Rõ ràng năm đó là nghỉ học rồi đột nhiên biến mất!
Tôi tìm rất lâu, bao năm qua lúc nào cũng dò hỏi tin tức của .
Vậy mà lại kết hôn, thậm chí con cũng lớn thế này rồi!”
7
Tôi chỉ lạnh lùng ta.
“Lê Yến Xuyên, đừng có giả vờ nữa.
Năm đó nhà tôi vừa sản, đã vội vã sai mẹ đến lời chia tay.
Anh thậm chí còn không dám tự mình đối mặt với tôi.”
Nói xong, tôi bảo Miêu Miêu đưa Lạc Lạc về trước.
Tôi còn phải đi giao đồ ăn, không có thời gian đôi co với ta.
Nhưng Lê Yến Xuyên chắn trước cửa, không cho tôi đi.
Anh ta gấp gáp giải thích:
“Tiếu Tiếu, năm đó tôi không hề sai mẹ đến tìm em chia tay!”
Tôi nhạt, nhắc nhở ta:
“Hôm nhận giải thưởng trong cuộc thi, tôi nhắn tin hẹn gặp .
Nhưng người tôi gặp không phải , mà là mẹ .
Bà ấy chính bảo bà ấy đến, còn bảo tôi đừng phiền nữa.”
Nghe xong, sắc mặt Lê Yến Xuyên tối sầm.
Anh ta liên tục lắc đầu:
“Tiếu Tiếu, tôi thực sự chưa từng thấy tin nhắn đó!”
“Khoan đã… hôm đó tôi để quên điện thoại ở nhà.
Chẳng lẽ mẹ tôi đọc tin nhắn của em, sau đó cố xóa đi, nên lúc tôi về nhà mới không thấy?”
“Em tin tôi đi, tôi thực sự không biết mẹ đã tìm gặp em.”
Dù ta thực sự không đọc tin nhắn—
Dù bây giờ mọi hiểu lầm đã sáng tỏ—
Thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Chúng tôi đã chia xa bốn năm.
Bốn năm qua, mọi thứ đã thay đổi quá nhiều.
Nhưng Lê Yến Xuyên vẫn không chịu bỏ cuộc.
“Ba ngày liên tiếp không thấy em, tôi đã đến trường tìm.
Nhưng Tô Mạn em đã thủ tục thôi học.
Tôi đến nhà em, ba em em đã chuyển trường, sau này sẽ không gặp tôi nữa.
Tôi gọi cho em, không liên lạc . Nhắn tin, em cũng không trả lời.”
Anh ta siết chặt nắm tay, trông có vẻ vô cùng hối hận.
Vì sự can thiệp của mẹ ta, chúng tôi hiểu lầm rồi chia tay, bỏ lỡ nhau suốt bốn năm.
Nhưng chẳng mấy chốc, ta lại lấy lại bình tĩnh, mày giãn ra:
“Tiếu Tiếu, chúng ta quay lại đi.
Không đúng! Chúng ta chưa từng chia tay, vốn dĩ phải ở bên nhau!”
Tôi khẩy, ánh mắt đầy mỉa mai:
“Lê Yến Xuyên, có rồi.
Tháng sau còn đính hôn.
Bây giờ quay lại tìm người cũ, có thấy quá đáng không?”
Vừa nghe xong câu này, Lê Yến Xuyên lập tức tái mặt, sốt sắng hẳn lên.
“Tôi không có , tháng sau càng không có chuyện đính hôn!”
Tôi không muốn tiếp tục đôi co với ta.
“Tô Mạn không phải sao? Hai người còn mua cả nhà tân hôn rồi, còn định lừa ai?”
Lê Yến Xuyên giữ chặt lấy tôi, nghiêm túc :
“Tô Mạn không phải tôi. Người tôi , từ trước đến giờ chỉ có em.
Hai năm trước, ta bị gia đình ép đi xem mắt, liền đến tìm tôi.
Chúng tôi chỉ là quan hệ hợp tác—tôi giúp ta cắt đứt những cuộc hẹn đó, còn ta giả vờ tôi để lừa mẹ tôi.”
Tôi lạnh lùng hỏi lại:
“Vậy hôm nay đưa ta đến đây gì?”
Anh ta thản nhiên đáp:
“Trung tâm thương mại này có cổ phần của tôi. Hôm qua nghe doanh thu livestream là 0, tôi muốn đến xem hôm nay có khởi sắc không.
Còn về Tô Mạn, ta đã lâu không gặp em, muốn đến xem thử.
Những lời ta , tất cả chỉ là cố chọc giận em thôi.
Em yên tâm, sau này tôi sẽ không để ta tổn thương em nữa.”
Sau khi xong, ánh mắt ta đầy sự day dứt.
Hóa ra là .
Thì ra Tô Mạn không phải ta.
Nếu là tôi của trước đây, chắc chắn tôi sẽ rất vui khi nghe thấy điều này.
Nhưng bây giờ…
Tôi hất tay ta ra, giọng dứt khoát:
“Lê Yến Xuyên, và Tô Mạn thế nào không liên quan đến tôi.
Tôi đã kết hôn, giữa chúng ta không thể quay lại .”
Năm đó, tôi và ta có thân phận chênh lệch, ba tôi phản đối.
Bây giờ, ta là tỷ phú, còn tôi chỉ là một người phụ nữ đơn độc, mẹ ta càng không thể chấp nhận tôi.
Tôi bận rộn việc đã đủ mệt mỏi rồi, không còn sức để đương như trước nữa.
Nhưng Lê Yến Xuyên lại sốt sắng :
“Tiếu Tiếu, em ly hôn đi!
Còn về con của em… tôi không ngại cha dượng!”
Góc phòng, hai con chó vốn đang ầm ĩ cũng im bặt, chăm nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi.
Chú Border Collie – Sấm Sét – đột nhiên nắm lấy móng chân của Bối Bối, :
【Bối Bối, đi! Ba tôi không phải tra nam đâu. Cái bức ảnh mà ba tôi cứ ôm suốt bao năm nay, chính là ảnh mẹ cậu đấy! Tôi quên mất chưa kể với cậu!】
Bối Bối ngơ ngác:
【Vậy thì… nãy giờ chúng ta cãi nhau gì?】
Sấm Sét vội ôm lấy Bối Bối, hào hứng :
【Sau này ba mẹ ở bên nhau, chúng ta cũng có thể sống hạnh phúc bên nhau!】
Nhưng tôi thì lắc đầu.
“Lê Yến Xuyên, tôi không có tiền, còn nợ rất nhiều.
Tôi không còn khả năng bao nuôi cha dượng nữa.”
Bạn thấy sao?