Anh ta không hỏi ra miệng phần còn lại, bởi vì ta sợ biết đáp án kia. Bởi vì một khi tôi trả lời là phải, thì chẳng khác nào phủ nhận tất cả quãng thời gian trước mà ta dây dưa với tôi, không khác nào tự sát.
Lục Sâm à Lục Sâm, tôi thật sự hiểu rất rõ.
Tôi bỗng nhiên đặt câu hỏi: “Chúng ta đã quen biết bao nhiêu năm rồi?”
Lục Sâm nghiêm túc : “Mười lăm năm.”
Tôi quay người liếc ta: “Mười lăm năm mà vẫn không hiểu rõ tôi. Thật đáng tiếc.”
4
Lục Sâm không phải con trai của bà Lục. Mẹ ruột của ta là người thứ ba. Anh ta đã biết chuyện này từ sớm rồi, mẹ ta chưa bao giờ đi , tháng nào cũng đợi Lục Đình cho bà ta tiền.
Phu nhân nhà họ Lục không có con. Nguyện vọng lớn nhất của mẹ ta chính là có thể thượng vị.
Đáng tiếc, Lục Đình lập nghiệp dựa vào của hồi môn của bà Lục và nhân mạch của cha bà ấy. Cho nên mẹ ta không thể nào thượng vị .
Mãi đến một ngày, bà Lục đồng ý bồi dưỡng ta người thừa kế nhà họ Lục. Điều kiện tiên quyết là ta không gọi mẹ ruột mình là mẹ nữa.
Anh ta đi từ thị trấn nhỏ tới Giang Thành, học tập trong trường quý tộc.
Trong vòng tròn nhà giàu ở Giang Thành không có bí mật, bà Lục không sinh con lấy đâu ra đứa con trai lớn như ta chứ. Chuyện Lục Sâm là con của người thứ ba nhanh chóng truyền khắp giới.
Trong vòng tròn con cái của giới nhà giàu ghét nhất chuyện nuôi vợ bé bên ngoài, cha của hầu hết bọn họ đều có thói trêu hoa ghẹo nguyệt, lưu luyến bụi hoa ở bên ngoài. Đây đều là việc nhỏ không quan trọng.
Nhưng mà sinh ra con riêng, mang về chia gia sản chính là tối kỵ, đây chính là chuyện d.a.o quyền kế thừa.
Sự chán ghét của trẻ con không hề che giấu. Lúc đầu ta bị người khác mắng, sau đó là bị đánh, khắp cơ thể đều xanh xanh tím tím.
Bà Lục mặc kệ, bà ấy chỉ cho ta đi học, cho ta cơm ăn.
Dần dần, Lục Sâm tự tìm một bộ pháp tắc sinh tồn. Mỗi lần vừa tan học là ta chạy vọt đi cả trăm mét tìm một chỗ trốn, đợi đến khi các học rời đi hết mới về nhà.
Hôm đó ta trốn vào một phòng đàn, vì hôm qua trốn ở phòng dụng cụ đã bị bọn họ phát hiện, Đã một thời gian không có đồ xả giận nên đám người kia đánh ta còn hung ác hơn, ta phải chuyển sang nơi khác.
Trong phòng đàn đã có người, có một bé đang ngồi đàn trước đàn dương cầm. Thấy dáng vẻ bụi bặm mệt mỏi của ta, bé kinh ngạc hỏi: “Có người đang đuổi theo cậu à?”
Lúc đó, trên mặt Ninh Úc lúc nhỏ vẫn còn mập mạp. Mặc dù rất xinh đẹp cũng mang theo đôi phần ngây thơ. Cô buộc tóc đuôi ngựa cao, ngẩng khuôn mặt nhỏ thanh tú lòng người lên ta.
Lục Sâm kéo cặp sách xẹp lép của mình qua, không biết vì sao mà ta lại cảm thấy tự ti. Anh ta khẽ gật đầu, không dám nữa.
“Vậy cậu trốn ở đây đi. Nhưng không quấy rầy tôi luyện đàn.”
Khúc dương cầm từ từ vang lên an ủi nỗi lòng của Lục Sâm, đến khi Ninh Úc sắp đi, ta hỏi: “Ngày mai tôi còn có thể đến đây không?”
“Có thể, không quấy rầy tôi luyện đàn.”
Cứ như , hai người ngầm ăn ý với nhau, sau khi tan học mỗi ngày, Ninh Úc đều sẽ đến phòng đàn luyện đàn một tiếng.
Một tiếng này đối với Ninh Úc chỉ là một tiếng bình thường, Nhưng đối với Lục Sâm mà thì lại là một tiếng ta thả lỏng nhất trong ngày. Không có học xa lánh, không có người nhà lạnh lùng, cũng không có ánh mắt dò xét của người bên ngoài.
Bạn thấy sao?