Mỹ nhân chịu khổ luôn khiến người ta tan nát cõi lòng, quả nhiên dáng vẻ đáng của ta khiến không ít người đồng .
[ Quá đáng, kẻ có tiền thì có thể tùy ý chà đạp người khác sao?]
[ Đáng đời, khó trách không có đàn ông muốn, ai dám lấy con cọp cái hung dữ như thế chứ.]
[ Em thật xinh đẹp, người phụ nữ như tôi thấy cũng phải đau lòng.]
Tôi lạnh một tiếng, rời khỏi hot search. Chuẩn bị bắt đầu việc.
“Cô dựa vào đâu mà đuổi tôi? Cô đang dùng việc công báo thù tư.”
Tôi ngước mắt lên, thấy Hứa Ương Ương nổi giận đùng đùng chạy vào phòng việc của tôi.
Công ty tôi quản lý có bộ phận liên quan đến thiết kế đồ họa, nghiệp vụ chủ yếu có liên quan đến Anime.
Trùng hợp là ngành mà bên phía Lục Sâm không có nên ta đưa Hứa Ương Ương qua đây. Tự cho là chúng tôi ở cùng dưới một mái hiên thì quan hệ sẽ hòa hoãn.
“Cô mất một khách hàng, hỏng hai đơn hàng. Lần nào kiểm tra thành tích cũng đứng cuối trong nhóm. Tôi đuổi không phải chuyện đương nhiên sao?”
“Cô rõ ràng đang giận chó đánh mèo. Đừng tưởng rằng có tiền thì ngon.”
“Đúng thế, tôi có tiền, tôi kiếm bằng bản lĩnh của mình, tôi tự hào.”
Hứa Ương Ương hiển nhiên không ngờ tôi có thể như , một lúc lâu sau, ta ưỡn n.g.ự.c rất hùng hồn: “Cô sẽ hối hận.”
Tôi chống tay phải dưới cằm, kỹ Hứa Ương Ương. Lúc này, ta đang tức giận, trong ánh mắt có sự bướng bỉnh và không chịu thua, cực kỳ giống thiếu nữ ngây thơ tràn đầy sức sống trong những bộ phim Nhật Bản.
Nếu như tôi là một người đàn ông thì có lẽ sẽ ưng dáng vẻ này của ta. Đáng tiếc tôi là một người phụ nữ, còn là một nhà tư bản.
“Tôi hối hận vì đã tuyển vào mới đúng. Tôi là nhà tư bản, không phải nhà từ thiện. Đi nhanh đi, đừng để bảo vệ kéo ra ngoài.”
Hứa Ương Ương rời đi, phiền phức đến rất nhanh.
Giữa trưa, lúc tôi xuống quán cà phê phía dưới công ty ngồi nghỉ ngơi, Lục Sâm chạy tới hỏi tội: “Sao em lại đuổi việc Ương Ương?”
Nếu như không phải vì còn phải qua lại với trên phương diện ăn thì hiện giờ tôi chỉ hận không thể cắt đứt sạch sẽ không còn gì với ta. Đáng tiếc, kết hôn không thành tiền thì chắc chắn vẫn phải kiếm.
Đầu óc tôi vẫn còn chưa hồ đồ, đàn ông nào quan trọng bằng tiền.
“Công ty có nhiều vị trí như , để cho ta một chỗ không phải rồi sao.”
“Không phải đã công ty của không có vị trí thích hợp với ấy rồi sao.”
“Anh dựa vào đâu mà cho rằng tôi bằng lòng nuôi một người rảnh rỗi?”
“Tiền lương của ấy để bỏ ra.”
Tôi lắc đầu : “Tôi không ưa ta, không muốn thấy ta, chưa?”
Lục Sâm chấn , ánh mắt trở nên rất thâm .
Anh ta sẽ không cho rằng tôi không buông bỏ ta chứ.
Tục ngữ đã , gặp mặt mới có cảm, nếu ngay cả mặt cũng không gặp , thì còn gì đến cảm đây. Chẳng lẽ ta đến hỏi tội tôi là giả, gặp tôi mới là thật.
Tôi run lẩy bẩy, trên người nổi da gà, không cảm thấy thâm , chỉ thấy buồn nôn.
“Em… Thật ra em không cần để ý…” Lục Sâm ngập ngừng.
Tôi lạnh: “Anh lúc nào cũng đặt tôi và ta trên cùng một chiếc cân, có nghĩ tôi có bằng lòng hay không không?”
Tôi đứng dậy để tiền xuống, chuẩn bị rời đi. Lục Sâm giữ c.h.ặ.t t.a.y của tôi: “Ý của em là Ương Ương không xứng nhận xét ngang với em. Có phải trước giờ em vẫn luôn xem thường ấy không? Cũng…”
Lục Sâm không nốt phần sau.
Tôi đoán hẳn là: Cũng xem thường .
Bạn thấy sao?