2
Một đám người ăn cơm xong thì đi vào một câu lạc bộ cao cấp thường tới chơi.
Tôi đang đánh bài với mấy người tốt, người uống say ở bên cạnh đang gào khóc ầm ĩ trong phòng karaoke.
“Có phiền không nếu cho tôi một chân.”
Tôi thấy người tới, sợ đến mức rơi cả bài: “Sao cậu lại tới đây?”
“Không chào đón tôi sao?”
“Hoan nghênh, hoan nghênh.”
Tiết Thừa Diễn tự nhiên ngồi xuống, giống như chúng tôi chưa từng xa lánh nhau.
Một người chơi từ nhỏ thích đứng dậy: “Thừa Diễn, tôi tổ chức tụ tập đã gọi cậu rất nhiều lần rồi mà cậu đều không đến. Cậu chỉ nể mặt một mình Ninh Úc. Tôi rất đau lòng đấy.”
Tôi hắng giọng ho một tiếng: “Tiện đường đi thôi, cậu quản nhiều như gì?”
“Không phải tiện đường, cố ý chạy tới.”
Ánh mắt cậu từ nhỏ d.a.o giữa hai người chúng tôi, dáng vẻ hiểu rõ mọi chuyện. Mấy người cùng đánh bài khác quay sang nhau, càng tỏ vẻ tôi hiểu rồi.
Không phải chứ các cậu hiểu cái gì?
Đến ba giờ rạng sáng, tụ tập mới lục tục kết thúc. Tiết Thừa Diễn đã rời đi từ rất sớm rồi, tôi thở dài một hơi. Tôi cũng không biết nên ôn chuyện với cậu ấy như thế nào nữa.
Tiết Thừa Diễn bắt đầu xa cách tôi từ bao giờ ấy nhỉ, hình như là vào năm thứ ba đại học khi còn đi học. Đó cũng là năm tôi ở bên Lục Sâm.
Tiết Thừa Diễn hỏi tôi: “Cậu thật sự muốn ở bên ta sao?”
Tôi trả lời: “Đương nhiên.”
“Cậu sẽ hối hận.”
Cậu ấy để lại một câu như rồi rời đi.
Cậu ấy thích tôi, không phải tôi không biết. Nhưng vì để không đánh mất đi người này nên tôi vẫn luôn giả vờ như không biết rõ hình.
Nghĩ như thì tôi cũng khá quá đáng.
Hay là cậu ấy có khả năng dự đoán, đã sớm ra Lục Sâm không thích hợp với tôi.
Lục Sâm này, mặt ngoài là một quý công tử ở sâu trong nội tâm vẫn là bé trai ở thị trấn nhỏ kia năm đó. Trong lòng ta vẫn luôn nghi ngờ tôi xem thường ta, những năm nay, vì ý đến lòng tự tôn của ta mà sự kiên nhẫn của tôi đã sớm cạn sạch rồi.
Lúc tôi về đến cửa nhà, thấy một người không thể tưởng tượng ở ngoài cửa.
Trên người Lục Sâm đầy sương lạnh, ta đứng ở ngoài cửa, hình như đã đợi rất lâu rồi.
Hiện giờ tôi không quan tâm đến ta, chỉ muốn trở về đi ngủ.
Tôi vừa mở cửa, Lục Sâm cũng muốn chui vào, ta hung hăng giữ cửa, đỏ mắt: “Ninh Úc, em biết mà, và Hứa Ương Ương chỉ là thôi.”
Tôi bỏ chìa khóa vào trong túi, lạnh lùng ta: “Cho nên?”
“Cho nên, em không nên xích mích với vì Hứa Ương Ương.” Anh ta thấy Ninh Úc nhíu mày, lập tức lời lấy lòng: “Anh thật sự không thích ấy. Em quay về đi, sẽ đi tìm Khiết Tây Gia để đặt cho em một bộ váy năm trăm vạn, em nhất định sẽ thích. Tháng sau… Ngày hai mươi lăm tháng sau cũng là ngày tốt lành. Anh tìm…”
Anh ta rất nhanh, rất sợ tôi từ chối ta. Tôi hít sâu một hơi ngắt lời ta.
“Anh cảm thấy chúng ta xích mích là bởi vì cái váy sao? Hay là vì Hứa Ương Ương?”
Anh ta nghe ý nghĩa trong lời tôi , giống như không quan tâm những thứ này. Anh ta suy tư một hồi, rồi sau đó con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, hiển nhiên lại suy nghĩ lệch lạc.
Anh ta giữ chặt bờ vai của tôi, bờ môi run rẩy: “Có phải em đã người khác rồi hay không, người đó là ai?”
Tôi nản lòng, tên chó này quả nhiên không nghe hiểu tiếng người.
“Tôi và xích mích là bởi vì trước giờ không có chừng mực. Anh đã cãi nhau với tôi bao nhiêu lần vì Hứa Ương Ương rồi, không thể đếm hết được. Lần nào cũng muốn tôi nhượng bộ, dựa vào đâu chứ?”
Bạn thấy sao?