Nếu như cha tôi muốn tôi và Lục Sâm sống tốt với nhau thì lúc này đã lên sân khấu giải thích cho mọi người ông ấy lại lựa chọn tát tôi một cái.
Ý của ông ấy rất rõ ràng, Ninh Nghiêm Xuyên ông ấy đã đánh con rồi, xem như cho mọi người một lời giải thích, chuyện này bỏ qua thôi.
Tôi đứng thẳng người dậy, bình thản, giống như người vừa bị đánh không phải tôi .
“Phục vụ, mở thêm một trăm chai Champagne, chúc mừng tôi khôi phục độc thân.”
Lục Sâm cũng hiểu rõ, tính của tôi là thà gãy chứ không chịu cong, càng ép tôi thì tôi càng rút lui. Cái tát này của cha tôi ngược lại đẩy tôi ra xa hơn.
Anh ta cảm thấy mọi chuyện giống như đã rơi xuống vực sâu không thể cứu vãn ta vẫn liều mạng muốn túm lấy cọng rơm kia: “Em điên rồi sao, đính hôn là chuyện của hai nhà. Không phải một câu kết thúc của em là .”
“Không thì còn muốn như thế nào, chờ chúng ta kết hôn rồi tôi lại tìm người đi bắt gian à.”
“Sao em lại chuyện khó nghe như thế.”
“Đã dám thì cũng đừng chê người khác khó nghe.”
Lục Đình lấy một cái khăn tay ra lau mồ hôi: “Tiểu Ninh à, chuyện này đúng là con trai bác không đúng. Bác giải thích với cháu, thế hôn nhân không phải trò . Hai nhà đã thương lượng xong cả rồi.”
“Bác à, cháu nghĩ rất rõ rồi, một lần bất trung, trăm lần không cần. Hôm nay ta có thể vì Hứa Ương Ương mà khiến cháu khó xử ngay tại lễ đính hôn. Ngày mai cũng có thể vì Hứa Ương Ương mà đ.â.m cháu một dao. Hôn nhân là tìm một người hai bên cùng ủng hộ, không phải tìm người cho mình ngột ngạt. Cháu sống một mình không vui vẻ sao?”
“Anh và Ương Ương chỉ là em, em đừng khó nghe như .”
“Cô Ninh, xin lỗi, tôi thật sự không cố ý. Xin tha thứ cho tôi có không?”
Lục Đình tát Hứa Ương Ương một cái: “Có phải cố ý hay không, nhất định phải việc ở khách sạn này. Còn nhất định phải va vào lễ phục của con dâu tôi.”
“Cha, cha gì thế, Ương Ương cũng rất vô tội.”
Ánh mắt Hứa Ương Ương hiện lên một tia tàn nhẫn rồi lại che đậy rất nhanh, thay đổi thành vẻ mặt điềm đạm đáng .
“Cháu thật sự không cố ý, cháu cũng không biết tại sao lại như .”
Duy chỉ có bà Lục không gì, bà ấy khoanh tay đứng một bên, sống c.h.ế.t mặc bây, giống như đã sớm dự liệu tất cả mọi chuyện. Cũng hoàn toàn không có ý định giữ tôi lại.
Cũng đúng. Dù sao bà ấy cũng không phải là mẹ ruột của Lục Sâm, tuyệt đối không thể nào gấp gáp như đối xử với con trai ruột.
Mẹ tôi đi tới, thân mật kéo tôi: “Thông gia, chúng tôi cũng có ý đó.”
Mẹ tôi chuyện không nhanh không chậm lại mạnh mẽ vang dội, giống như cố ý cho bọn họ nghe: “Đi thôi. Không có nó, mẹ tìm người tốt hơn cho con.”
Trong bữa tiệc cũng có không ít bè của tôi, đều là bè chơi với nhau từ nhỏ đến lớn. Bạn bè vây quanh tôi, nhao nhao với tôi, muốn tôi mời cơm.
“Thành cẩu độc thân rồi, náo nhiệt.”
“Ha ha, lần này cậu không thể lấy lý do hẹn hò để không đi tụ tập nữa nhé.”
“Đúng thế, đúng thế, lần này cậu phải mời khách, thế nào cũng phải bù lại những lần trước kia.”
“Được , tớ chủ, tớ mời khách. Đi đâu ăn cơm tùy các cậu.”
Trong lòng tôi dâng lên cảm giác ấm áp. Tôi biết bè cũng đang giúp tôi. Dùng tiếng hì hì giỡn để che giấu sự khó xử của tôi.
Lục Sâm tôi từ phía xa, ánh mắt tối tăm không rõ.
Hứa Ương Ương rưng rưng, nước mắt đầm đìa : “Xin lỗi, Lục. Em thật sự không cố ý…”
Lục Sâm dáng vẻ ta lung lay sắp ngã, trước kia lần nào cũng rất thương tiếc cho ta lần này lại cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.
Bạn thấy sao?