“Báo ứng, đều là báo ứng. Khi đó ông sắp xếp người bắt cóc tôi, tôi cả đời đều không thể có con, ông có nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay không?”
Lục Đình kinh hoàng biến sắc: “Sao bà biết?”
Thì ra trước đó cha ta việc dưới trướng cha bà Lục, ông ta muốn thấy người sang bắt quàng họ, hiển nhiên lúc ấy bà Lục không thèm để ý đến ông ta.
Thế là ông ta tìm mấy người đồng hương bắt cóc bà Lục, còn đ.â.m tử cung bà ấy bị thương. Rồi lúc đó ông ta mới xuất hiện đúng lúc, thu hoạch cảm của bà Lục.
Cho nên cha ta toàn là trừng đúng tội.
Lục Đình bị bệnh, bà Lục chạy đến bệnh viện chọc tức ông ta mấy lần, cuối cùng ̀m ông ta tức chết.
Lục Sâm một mình khó chống đỡ, Lục thị sản cũng là chuyện sớm muộn.
Buổi tối hôm nay, ta lại đi ra ngoài xã giao, những người trước đây khúm núm với ta, hiện giờ cũng đổi sắc mặt với ta, ta còn phải theo.
Anh ta cảm thấy mệt mỏi, quá mệt mỏi, quỷ thần xui khiến ta gọi cho Ninh Úc.
Sau khi điện thoại kết nối không có ai chuyện, Lục Sâm vội vàng thổ lộ, sợ không kiên nhẫn dập máy.
“Ninh Úc, sai rồi. Trước kia quá ti tiện, quả thực không nên luôn bắt em nhường Hứa Ương Ương. Anh thật sự không thích ta, thừa nhận, là muốn em ghen, muốn em thỏa hiệp vì . Anh thật sự biết sai rồi, hiện tại mệt mỏi quá, em có thể trở lại bên hay không…”
“Ai gọi điện thoại đến thế?”
Một giọng nữ mơ hồ truyền ra từ trong phòng tắm, còn có tiếng nước rào rào.
“Chào hàng.”
Tiếng nam sinh trầm thấp vang lên rõ ràng ở đầu điện thoại bên kia.
“Tiết Thừa Diễn, nghe điện thoại, quá hèn hạ.”
“Tôi chủ yếu muốn xem có thể lẩm bẩm bao lâu. Anh mà vẫn còn tâm tư quấy rầy vợ tôi, xem ra tôi vẫn quá khách khí với rồi.”
“Quả nhiên là .”
“Anh là tìm những chứng cứ kia cho bà Lục hay là chuyện giậu đổ bìm leo. Nói đến giậu đổ bìm leo thì tôi học theo đấy, cũng giống nhau.”
“Anh…”
Ninh Úc đi từ trong phòng tắm ra, vẻ mặt đắc ý vì đánh thắng trận của Tiết Thừa Diễn.
“Chẳng lẽ là Lục Sâm gọi tới à.”
Tiết Thừa Diễn nhíu mắt lại, tiện tay kabedon ở trên tường.
“Em còn nghĩ đến cậu ta.”
Ninh Úc đẩy tay của cậu ấy ra, vỡ hình ảnh tổng tài bá đạo của cậu ấy.
“Em không tin có thể nhiều như với một nhân viên chào hàng. Mà nét mặt của cũng quá rõ ràng.”
Tiết Thừa Diễn cúi người ngửi bên cổ một cái: “Để phu nhân còn có tinh lực suy đoán, là do vi phu thất trách.”
Sau đó đẩy Ninh Úc lên trên giường.
“Đừng bừa, tóc còn chưa khô đâu… Anh mà còn mở điện thoại, muốn c.h.ế.t à.”
Màn hình điện thoại tối đen, Lục Sâm tự ngược nghe xong toàn bộ quá trình. Anh ta cũng không biết mình có tâm tư gì, có thể là muốn để mình hết hi vọng.
Lục thị tiến vào quá trình sản, bởi vì kịp thời dừng lại tổn nên cuối cùng trong thẻ còn lại mấy trăm vạn, đủ để ăn chút ít.
Nhưng muốn Đông Sơn tái khởi thì khó như lên trời.
Sau đó, ta lại gặp Ninh Úc một lần ở trung tâm thương mại, đưa con đi mua quần áo.
Anh ta đứng phía sau , không bị phát hiện. Đứa bé rất đáng , đôi mắt vừa tròn vừa to, trong miệng còn đang bi bô, thấy ta mà còn vui vẻ phất tay, vui vẻ.
Anh ta không thể không thừa nhận hiện giờ sống rất hạnh phúc, ngay cả chút khả năng cuối cùng này ta cũng không có.
Nếu như giữa bọn họ có con, có lẽ cũng đáng giống như .
Tối về ta nằm mơ, mơ thấy bọn họ tản bộ trên sân tập, xung quanh là một số học đang rèn luyện.
Anh ta nhân lúc không ý, bẹp một cái hôn lên mặt , lúc ấy hình như cái gì đó ta đã không còn nhớ nữa, ngay cả trong mơ cũng không nhớ lại.
Lúc ta nhắc quay về phòng ngủ con lưu luyến không thôi: “Thật muốn sớm cưới em về nhà.”
Cô nhẹ nhàng ta: “Sắp tốt nghiệp rồi.”
Đúng thế, sắp tốt nghiệp rồi, thật tốt.
Hết.
Bạn thấy sao?