“Rất đẹp trai.”
“Là đến chuyện ăn sao?”
“Nhìn qua giống như một tổng giám đốc.”
“Sẽ không phải là trai mới của boss chứ.”
Thư ký gõ cửa phòng tôi, tôi ngẩng đầu lên từ trong công việc bận rộn.
Cô ấy chỉ chỉ phía ngoài cửa, tôi đại khái đoán là ai. Giống như lúc đi học năm đó. Dù đi đến đâu thì cậu ấy cũng là tiêu điểm trong đám người, giống như có một chùm đèn huỳnh quang chiếu vào cậu ấy .
Cậu ấy thấy tôi đi ra, dùng ngón tay chỉ vào đồng hồ: “Em tiếp tục công việc đi, chờ em.”
Các nhân viên kích nắm tay, gần như ánh mắt tất cả mọi người đều bừng sáng. Thậm chí còn có người giơ ngón tay cái với tôi.
Nét mặt của bọn họ đại khái đều là ——Boss, không hổ là , thời gian ngắn như thế lại có một người.
Tôi ho khẽ một tiếng: “Đi vào chờ đi.”
Nếu cậu ấy lắc lư ở bên ngoài, nhân viên của tôi cũng không thể nào việc.
Cậu ấy ngồi trên ghế sofa chờ tôi rất tự nhiên, thư ký bưng trà tiến vào, đến khi ấy vừa đi ra ngoài. Đám nhân viên bên ngoài giống như con non gào khóc đòi ăn, chờ drama mới mẻ ra lò.
Thư ký vênh vang đắc ý đi về phía các nhân viên, lập tức có người ngầm hiểu, người thì bưng trà, người thì bóp vai cho ấy.
“Bọn họ đều đang đồn về quan hệ của chúng ta.”
Cậu ấy quay đầu thoáng qua, thấy thư ký đang suy đoán của mình.
“Bọn họ đoán… Đều là thật.”
Tôi thở dài, kể từ sau khi ở bên cậu ấy, cậu ấy đã đến tuyên bố chủ quyền của cậu ấy, ngay cả trong chung cư tôi hiện tại cũng có một nửa quyền sử dụng của cậu ấy.
Đây chính là đãi ngộ mà năm đó Lục Sâm cũng không có.
Ánh chiều tà le lói, đèn hoa mới lên. Dòng xe cộ trên đường càng ngày càng nhiều. Cậu ấy dẫn theo tôi rẽ đông quẹo tây đến đích. Tôi ngẩng đầu lên, ngơ ngác.
Trường tiểu học quý tộc XX của Giang Thành.
“Anh dẫn em tới đây gì?”
Ánh mắt bảo an ở cổng mơ màng dời khỏi màn hình điện thoại.
“Đăng ký.”
Cậu ấy xoẹt xoẹt ký mấy chữ, nắm tay tôi tiến vào.
Trong trường tiểu học không có người ở lớp tự học buổi tối, ngoại trừ mấy đèn đường thì tòa nhà dạy học, ký túc xá đều tối như bưng.
Trên sân tập ngẫu nhiên có hai người đang rèn luyện thân thể, mà cậu ấy còn kéo tôi đi về phía tòa nhà dạy học.
Trong đầu tôi hiện lên rất nhiều câu chuyện kinh khủng liên quan đến trường học, lập tức thấy lạnh lẽo.
Tôi bám chặt cậu ấy, hận không thể co lại thành con chim chút.
“Lá gan nhỏ thế.”
“Đêm hôm khuya khoắt, rốt cuộc muốn gì?”
Cậu ấy dẫn tôi đến trước bảng thông báo, phía trên có dán thành tích thi tháng của tháng trước.
Cậu ấy hất cằm lên, trông rất tự hào.
“Anh từng em khóc một lần ở đây, em còn nhớ không?”
“Anh từng em khóc một lần ở đây, em còn nhớ không?”
“Em đương nhiên nhớ rõ.”
Lần đó tôi cảm thấy mình thi rất không tệ, nhất định có thể vượt qua cậu ấy, không ngờ tổng điểm vẫn kém cậu ấy 0,5 điểm.
Lúc ấy tôi tức giận đến khóc lớn: “0,5 điểm, chỉ thiếu 0,5 điểm, cậu là biến thái sao? Tiết Thừa Diễn.”
Cậu ấy mà còn đang vui tươi hớn hở bên cạnh, tôi càng tức.
Cậu ấy giống như cũng nghĩ đến cảnh tượng đó, khóe miệng cong lên. Nhưng mà rất nhanh đã hạ xuống dưới, vẻ mặt ấm ức.
“Có đôi khi suy nghĩ, có lẽ năm đó nên giả bộ đần một chút thì tốt, ngẫu nhiên cũng cho em thắng một lần.”
“Ai cần nhường.”
“Được thôi, trí thông minh của cha sẽ ảnh hưởng đến con. Em cũng không muốn sinh ra một đồ đần chứ.”
Bạn thấy sao?