Lòng bàn tay tôi vuốt nhẹ ly thủy tinh một chút, không trả lời vấn đề của ta.
“Lúc tìm người viết kịch bản, tôi tốn mất ba tháng. Ngày nào cũng theo dõi sát sao không biết ngày đêm. Cuối cùng khiến mình mệt mỏi gục ngã, còn sốt 39 độ.”
Ánh mắt tôi vào khuôn mặt ta, ta vẫn tôi rất dịu dàng. Giống như chắc chắn tôi sẽ thỏa hiệp vì phim.
“Lúc đó ở đâu? Anh đang đón sinh nhật với Hứa Ương Ương.”
“Anh…”
Tôi tỏ vẻ như chợt hiểu ra, tiếp lời lẽ ẩn ý.
“A, còn có một năm, tôi hẹn ra ngoài tản bộ. Anh lại với tôi rằng không rảnh. Kết quả tôi mở vòng bè xem, và Hứa Ương Ương ra bờ sông xem b.ắ.n pháo hoa.”
“Anh, cho rằng em không để ý.” Lục Sâm cuống quít giải thích: “Lần đó quả thực không biết em bị bệnh. Sau đó không phải cũng đã đến bệnh viện chăm sóc em rồi sao? Còn có đêm giao thừa, là mẹ ấy bị bệnh, đã đồng ý với ấy sẽ…”
Tôi vươn tay ra hiệu ta tạm dừng, không muốn nghe ta giải thích một chữ nào nữa.
“Không cần giải thích nữa, đã hai năm nay tôi chưa đến nhà hàng này rồi. Anh không biết sao? Tôi đã chán đồ ăn nơi này từ lâu rồi.”
Tôi ngồi trên xe nhớ lại vẻ mặt sụp đổ của ta. Thật ra từ trước đến nay, vế rách và thất vọng vẫn luôn tích lũy nhiều lần mới ra.
Lúc đi qua đèn xanh đèn đỏ, đúng lúc tôi nghe điện thoại của Tiết Thừa Diễn.
“Cậu có rảnh không? Tới bàn chuyện ăn.”
“Làm ăn?”
Tôi không hiểu gì vẫn chuyển hướng đi theo định vị mà Tiết Thừa Diễn gửi tới.
Không ngờ Tiết Thừa Diễn lại tìm tới… Ông Dụ. Ông ấy là ông lớn đứng đầu trong ngành bất sản. Mà dưới trướng ông ấy cũng có rất nhiều rạp chiếu phim.
“Tôi vừa chuyện ăn với Dụ, trùng hợp nhắc đến cậu. Mau đưa dự án cho Dụ xem.”
Tôi lấy ra dâng lên bằng hai tay, ông ấy lật xem vài trang, khẽ gật đầu. Rồi mới giao cho một thanh niên chừng ba mươi tuổi bên cạnh ông ấy.
“Chuyện phía sau cứ liên hệ với trợ lý của tôi.”
Đây chính là đồng ý. Chỉ cần có thể chiếu ở chuỗi rạp của ông Dụ thì Lục Sâm hoàn toàn không thể bắt chẹt tôi.
Tiết Thừa Diễn thật sự giúp tôi giải nguy, tôi muốn mời cậu ấy ăn cơm.
Cậu ấy đồng hồ đeo tay một cái, muốn cùng về nhà với toi.
Tôi kinh hãi đến mức không quản lý biểu cảm, há miệng to đến mức có thể nhét vào một quả trứng gà.
“Cậu tới nhà tôi á.”
“Đúng thế, đã bao lâu dì chưa thấy tôi rồi, chắc chắn rất nhớ tôi.”
Tôi ngậm miệng. Mẹ tôi cực kỳ thích Tiết Thừa Diễn, cậu ấy ở trước mặt người lớn vừa ngoan ngoãn vừa hiền lành, còn chuyện rất ngọt ngào, mẹ tôi chỉ hận không thể đổi tôi lấy cậu ấy.
Quả nhiên mẹ tôi vừa thấy Tiết Thừa Diễn đã như nở hoa.
“Tiểu Diễn, đã nhiều năm dì không gặp con rồi. Thật sự là cao lớn, cũng đẹp trai hơn rồi.”
“Dì càng trẻ đẹp hơn trước kia.”
“Ai nha, đó là bởi vì dì và mẹ cháu hôm nào cũng đi thẩm mỹ đẹp. Nhưng mà nếu Ninh Úc ngoan hơn một chút thì tốt. Con bé ấy à, không về nhà kế thừa gia nghiệp. Nhất định phải tự mình mở công ty, khiến dì gấp đến mức”
“Mẹ…”
Tôi bà ấy oán trách, nào có ai quở trách con của mình trước mặt người ngoài như thế.
Mẹ tôi hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của tôi, trên bàn hết gắp thức ăn cho Tiết Thừa Diễn rồi lại hỏi han cậu ấy ân cần. Khiến tôi giống như một diễn viên câm lặng.
Ăn xong còn muốn tôi đưa cậu ấy về, lúc đầu tôi muốn cậu ấy cũng có xe.
Bạn thấy sao?