Đến khi quan hệ của bọn họ đã rút ngắn, Tiết Thừa Diễn mới phản ứng .
Cậu ấy tìm tới Lục Sâm, sắc mặt âm trầm : “Cậu cách Ninh Úc xa một chút.”
“Dựa vào đâu?”
“Dựa vào đâu? Dựa vào việc tôi và Ninh Úc đều là người thừa kế danh chính ngôn thuận.”
Lục Sâm không phục, ta đã dựa vào thực lực của mình để thay đổi cách của mọi người đối với ta. Hiện giờ ta là người thừa kế Lục Sâm, ta cũng là người trong giới.
“Cậu coi thường tôi, hiện giờ không phải tôi cũng là người ngang hàng với cậu sao?”
“Cậu đúng là con trai độc nhất của nhà họ Lục. Bởi vì Bà Lục không có con, để cậu lời. Thế dù sao cậu cũng vẫn là con riêng, khoảng cách này không chỉ là về mặt thân phận mà còn là tâm lý. Cậu nhất định phải cố gắng nhiều hơn mới có thể đứng cùng một chỗ với chúng tôi.”
“Vậy thì sao, không phải thì chứng minh tôi còn giỏi giang hơn cậu sao?”
Tiết Thừa Diễn bật , lắc đầu.
“Bây giờ cậu đối xử với Ninh Úc tốt như thế chỉ vì ấy khiến cậu có dục vọng chinh phục. Cô ấy là ưu tú nhất trong giới chúng tôi, cậu có ấy, người trong giới sẽ cậu cao hơn một chút.”
Cậu ấy tiến lên giữ chặt cổ áo Lục Sâm, ánh mắt cưỡng chế đối diện với Lục Sâm. Ánh mắt như giống như muốn thấu nội tâm của ta.
“Thế cậu phải nhớ kỹ, Ninh Úc không phải phần thưởng của cậu, ấy là một người sống sờ sờ. Nếu như có một ngày tôi biết cậu thương ấy, tôi nhất định sẽ giày vò cậu đến sống không bằng chết.”
Lục Sâm nới lỏng cổ áo, dù đã trôi qua nhiều năm như thế thì ta vẫn nhớ kỹ cảnh tượng đối thoại hôm đó.
Trong đầu ta đã nhớ lại rất nhiều lần. Lúc ấy ta rất muốn phản bác lại không thể nào lên lời. Cuối cùng chỉ có thể yên lặng mà Tiết Thừa Diễn rời đi.
Mà gần đây, ta thăm dò Tiết Thừa Diễn bỏ chuyện bên Mỹ xuống, là muốn về nước phát triển.
Anh ta không thể để cho Tiết Thừa Diễn thừa cơ nhảy vào, giống như những chuyện ta với Tiết Thừa Diễn năm đó.
Thư ký mang hợp đồng hạng mục của công ty Ninh Úc tới, trong lòng ta có ý đồ.
7
Khi tôi chạy tới nhà hàng riêng tư, Lục Sâm đã gọi một đống đồ ăn tôi đã từng thích ăn nhất.
Đúng thế, là đã từng, đã hai năm rồi tôi chưa tới nhà hàng này.
“Em còn nhớ trước kia em từng đến khi già về hưu sẽ đi đến Tân Cương mua một trang viên nho dưỡng lão không? Lúc nào em rảnh có thể đi sang tên bất cứ lúc nào.”
Lục Sâm đưa cho tôi một bản giấy tờ bất sản.
Tôi xem rồi đẩy về.
“Hôm nay là đến chuyện ăn. Không phải hợp đồng dự án có vấn đề sao?”
Anh ta không nhận lại, giống như chắc chắn tôi sẽ lấy về.
“Đương nhiên, thời lượng phim quá dài. Cần giảm nửa tiếng. Mà nhà tài trợ mong có thể gài một đoạn quảng cáo vào.”
“Lúc phim vừa sản xuất ra, tôi đã cho mấy người xem một lần. Kịch bản hiện giờ đã rất hoàn chỉnh. Anh đột nhiên muốn giảm nửa tiếng, là muốn giảm phần nào. Hơn nữa cũng đã sớm xong về quảng cáo rồi, không gài vào.”
Lục Sâm , dáng vẻ bình tĩnh, khống chế mọi thứ.
Tôi bưng nước lên uống một ngụm, bình tĩnh lại. Đàm phán mà, chủ yếu là xem mục đích của đối phương là cái gì. Hiện giờ xem ra ý của ta không ở trong lời .
“Anh cố ý.”
“Em chọn một ngày tốt vào tháng sau đi.”
Anh ta lại lấy ra một bảng thống kê: “Tháng sau có những khách sạn này. Ninh Úc, biết em gửi gắm rất nhiều hy vọng vào bộ phim này, còn có tâm huyết của nhân viên công ty em, em chắc chắn không muốn hủy nó.”
Bạn thấy sao?