Anh liếc tôi một cái, rồi lặng lẽ kéo vali đi thẳng về phía lối ra.
Vừa ra khỏi khu kiểm tra an ninh sân bay, Trương – tài xế nhà tôi – đã thấy tôi.
Chú vội chạy tới nhận lấy hành lý, :
“Tiểu thư, cuối cùng cũng về rồi.”
Tôi toát mồ hôi, vội đưa mắt ra hiệu cho Trương, đến mức suýt trợn cả mắt ra ngoài, may mà cũng hiểu ra, kịp dừng lại trước khi lỡ lời.
Tôi hắng giọng, định quay lại giải thích với Tiểu Bình về chuyện cái danh “tiểu thư”.
Ai ngờ, vừa xoay người thì thấy Tiểu Bình đang giằng co với một lớn tuổi vì cái vali của mình.
“Sao thế này?”
Thấy tôi đến gần, Tiểu Bình lau mồ hôi, vội :
“Chú này nhận nhầm vali, tôi rõ rồi, không có gì nghiêm trọng. Đúng không ? Mau gì đi chứ!”
Ôi, cái lý do này hay ghê, sao tôi không nghĩ ra!
Tôi gật đầu tỏ vẻ hiểu chuyện.
Rồi viện cớ người chuyển hành lý qua Didi, để mặc Trương giúp tôi xách đồ đi.
Tôi với Tiểu Bình: “Sao cậu còn chưa đi?”
“Tôi… tôi đi ngay đây… hôm khác mình cùng đi ăn nhé!”
Anh mồ hôi nhễ nhại, kéo hai chiếc vali to lếch thếch chào tạm biệt.
Mà cái ông nhận nhầm vali kia vẫn chưa đi?
Lẽ nào, ông ta định trộm đồ thật?
Không , tôi phải giúp Tiểu Bình canh chừng.
Thế là tôi chăm theo dõi, ánh mắt đầy cảnh giác khiến ông đó không dám lại gần nữa.
Tiểu Bình nghiến răng, gồng mình kéo vali, loạng choạng rời đi.
Chú Trương chất xong hành lý lên xe, quay lại đón tôi, còn liếc theo Tiểu Bình với vẻ khó hiểu.
“Người này ngốc thật, có hai cái vali cũng không biết lấy xe đẩy, phí sức ghê.”
Hôm sau, tôi còn chưa đồng ý đi ăn với con trai Trần theo lời ba, thì đã nhận tin nhắn WeChat của Tiểu Bình.
Anh ấy hẹn tôi đi chơi!
Tôi ôm điện thoại quay vòng vòng trong phòng, rồi vội vàng chạy vào phòng thay đồ.
May mà tôi đã chuẩn bị trước, ngay ngày về nước đã đặt mua một bộ quần áo hợp với hình tượng “giả nghèo” của mình.
Áo hai dây “lụa thật” giá 9 nghìn chín miễn phí vận chuyển, lụa thật hay không thì chưa chắc, kéo mạnh chắc chắn sẽ sờn chỉ.
Chân váy hoa in lệch cả họa tiết, tặng kèm một đôi giày vải.
Cả ô che nắng cũng bị tôi cố ủi cho thủng vài lỗ.
Đến điểm hẹn, tôi sững người.
Trước khi đi nước ngoài, nơi này vẫn là một công viên nhỏ.
Tôi còn nhớ cảnh quan rất ổn, vừa có thể hẹn hò, vừa có thể ôn lại ký ức tuổi thơ.
Sao giờ lại biến thành… nghĩa trang?
Tiểu Bình đã đợi sẵn ở đó rồi, áo sơ mi xanh bị giặt đến bạc màu, quần jeans rách tả tơi, dưới chân là đôi giày da cũ mèm, gót giày dẫm bẹp hết cả.
Nhưng cũng hợp gu với bộ đồ “giả nghèo” của tôi thật.
Đây là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng tôi, đến rồi thì cứ đi dạo thôi.
Chúng tôi tản bộ trong khu nghĩa trang, những tấm bia mộ đủ loại khiến tôi hoa mắt chóng mặt.
Mấy dòng chữ trên bia còn khiến người ta như khai sáng.
【Vì sao con người phải sống, vì sao thế giới tồn tại】
Tôi bị đánh sâu sắc, chắc người nằm dưới kia là một triết gia rồi.
Ngay bên cạnh lại là một tấm bia thực tế vô cùng:
【Giờ còn mua cây kem với năm hào không?】
Người chết rồi còn lo chuyện tiền bạc! Tôi quay sang hỏi Tiểu Bình:
“Cậu đã về nước rồi, tính gì tiếp theo?”
Nếu không có kế hoạch cụ thể, tôi có thể sắp xếp cho vào ở trại nuôi nhà tôi.
Tiểu Bình gãi đầu, vừa ngại vừa hơi lúng túng.
“Tìm công việc… lương khoảng ba… ba nghìn mỗi tháng là …”
“Ba nghìn?”
Con số đó tôi choáng váng.
Tôi thật sự không rõ lương người bình thường là bao nhiêu, vì thẻ phụ của ba tôi xài không giới hạn.
Tôi lập tức chuyển đề tài, chỉ vào một tấm bia khác bảo .
“Tấm này buồn ghê!”
Trên bia viết: 【Lương ba nghìn, thà chết còn hơn】
Tôi vội vàng chữa cháy:
“Thật ra ba nghìn là nhiều lắm rồi! Tôi còn định xin vào nhà máy vặn ốc, nghe có ăn ở miễn phí! Vừa tiết kiệm tiền mua vé số, biết đâu trúng độc đắc thì sao, hahaha…”
Tiểu Bình lắc đầu, nghiêm túc với tôi:
“Vé số không đáng tin đâu, tôi biết mấy mã cổ phiếu khá ổn, để tôi giới thiệu cho cậu!”
Tôi liếc mắt mấy cái lỗ rách trên quần jeans của , miễn cưỡng gật đầu.
“Ừm, cậu giới thiệu thì chắc chắn là hàng chất lượng rồi.”
Vì sĩ diện của , tôi cố nén không lời nào phản bác.
Như sợ tôi không tin, Tiểu Bình lập tức móc điện thoại ra để cho tôi xem thông tin cổ phiếu.
Tôi cái điện thoại cũ như cục gạch của – chắc là đời nào đó từ chục năm trước, thương hiệu của Nokia, nổi bật vì… độ bền siêu đỉnh.
Tiểu Bình lắc lắc chiếc điện thoại một cách tự hào, “Cái này là tôi mới mua đấy!”
“Đỉnh thật đấy!”
Tôi vỗ tay hợp tác nhiệt , tạo đủ điểm cộng cảm cho .
Nhưng loay hoay mãi mà màn hình vẫn không sáng lên .
Trán bắt đầu đổ mồ hôi, gượng tôi đầy ngại ngùng.
“Không sao đâu, dùng điện thoại tôi cũng .”
Tôi tinh tế lấy điện thoại mình ra.
Một chiếc iPhone giả, phiên bản “táo tàu”, mặt sau là quả táo chưa bị cắn, nguyên vẹn tròn trịa.
Trong lòng tôi âm thầm đắc ý, lại lần nữa vỗ tay khen ngợi chính mình vì sự chuẩn bị quá chu đáo.
Tiểu Bình cầm lấy điện thoại tôi, bấm vài cái thì lập tức bật ra hai mươi trang web chứa virus.
Trên màn hình là những bikini đứng hình giật giật, uốn éo đầy gượng gạo.
Anh ấy trông càng thêm lúng túng, tôi cũng thấy ngượng thay.
Tiểu Bình lặng lẽ trả điện thoại lại cho tôi.
“Hay là… để tôi gửi cho cậu qua mạng nhé. Máy tính tôi mới mua đấy, cấu hình cao lắm!”
Ánh mắt hào hứng của khiến tôi thấy chạnh lòng.
Thì ra ấy khao khát có một chiếc máy tính mới đến .
Chờ đến khi tôi ra thân phận thật, nhất định sẽ tặng một chiếc máy cấu hình đỉnh nhất!
Cứ thế, chúng tôi dạo chơi đến tận trưa.
Rời khỏi nghĩa trang, Tiểu Bình nhất quyết mời tôi ăn trưa.
Tôi sao có thể để ấy mời chứ!
Nhưng lại sốt sắng :
“Đừng lo tôi tốn tiền, tôi mời cậu ăn nhà hàng Michelin luôn!”
Tôi lập tức nhớ tới đặc trưng của nhà hàng Michelin: dĩa to, đồ ít, quét nước sốt, rắc mấy cọng rau.
Tôi lắc đầu ngay, thế thì ăn sao đủ no .
Khi chúng tôi còn đang giằng co, điện thoại tôi lại reo lên.
Tôi hoảng hốt lùi lại hai bước, hận không thể chính mình – sao không để điện thoại im lặng cơ chứ!
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tiểu Bình, đầu óc tôi lập tức vận hành hết công suất.
Tôi chậm rãi rút từ sau lưng ra chiếc điện thoại gập ba của Huawei, vừa bắt máy vừa cúi đầu khom lưng.
“Dạ, tiểu thư, đến giờ rồi ạ? Em lập tức quay về!”
Đầu dây bên kia là giọng thân Linh Linh:
“Lý Phi Lạc, cậu bị gì ? Không phải hôm nay đi mua sắm với tớ à?”
Tôi càng to hơn: “Gì cơ? Phải giặt hai thúng quần áo ạ? Dạ dạ, em ngay, chị đừng giận!”
“Lý Phi Lạc, cậu đang nghe không đấy? Đôi giày Balenciaga cậu thích về hàng rồi!”
“Cái gì? Còn phải lau tám mươi đôi giày nữa ạ?!”
Tôi hét xong thì lập tức gập điện thoại lại, quay sang Tiểu Bình đầy tiếc nuối.
“Chắc không ăn trưa rồi, tôi phải quay lại nhà chủ việc. À đúng rồi, tôi chưa với cậu, mẹ tôi giúp việc, hôm qua bị trật chân, tôi về thay ca cho bà.”
Trong lòng tôi lặng lẽ xin lỗi mẹ, lúc này đang du lịch ở Nhĩ Hải.
“Cái điện thoại này cũng là nhà chủ cấp, sau này còn phải trả lại.”
Tiểu Bình gật đầu thông cảm, ánh mắt đầy xót xa.
“Sau này… sau này tôi có tiền rồi, nhất định sẽ không để cậu phải cực khổ thế này nữa!”
Ôi, đúng là người đàn ông tốt!
Thế này thì tôi không thể bỏ lỡ rồi!
Tiểu Bình bắt đầu lo lắng cho tôi:
“Cậu quay về trễ có bị mắng không? Họ có cắt cơm không? Hay là… cậu và mẹ cậu dọn đến nhà tôi ở đi…”
Hả?
Đến nhà ấy ở?
Tôi chợt tưởng tượng ra cảnh mẹ tôi mặc váy dạ hội cao cấp, ngồi trên chiếc ghế sofa rách rưới nhà ấy… không khỏi thở dài.
Làm sao tôi thuyết phục ba mẹ chấp nhận một trai nghèo rớt mồng tơi đây…
Tiểu Bình như vừa hạ quyết tâm, vỗ nhẹ vai tôi.
“Phi Phi, thật ra tôi còn một chuyện chưa với cậu, tôi—”
Anh còn chưa kịp hết câu, thì một chiếc Ferrari màu mè dán hình Vịt Donald lao đến đỗ ngay bên cạnh.
Cửa kính hạ xuống, một chàng trông bụi bặm, đẹp trai thò đầu ra.
“Ơ kìa, Tiểu Bình! Cậu gì ở đây ? Cô nàng xinh xắn này là ai thế?”
Lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt Tiểu Bình hoảng loạn đến thế.
Anh lập tức đè đầu gã kia xuống, nhét trở lại vào cửa xe.
Sau đó ấy liền dùng cơ thể che tầm của tôi, năng cũng bắt đầu lắp bắp.
“Người đó… là cậu chủ. Tôi… tôi là con trai của tài xế nhà họ…”
Phía sau vang lên tiếng ngạc nhiên của chàng trong xe:
“Tiểu Bình, cậu gì thế? Tài xế gì cơ?”
Tiểu Bình quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi quát vào xe:
“Chính là tài xế nhà cậu đó! Tôi là con trai của tài xế nhà cậu! Cậu quên rồi à?!”
“Tiểu Bình, cậu uống nhầm thuốc rồi à?”
Tiểu Bình dậm chân, gào lên:
“Cái gì?! Cậu uống thuốc rồi mà còn lái xe?! Uống thuốc thì không lái xe, cậu biết không hả?!”
Nói xong ấy quay sang xin lỗi tôi, phải đưa cậu chủ uống thuốc về nhà trước.
Bất chấp cậu chủ vùng vẫy, Tiểu Bình mở cửa xe, kéo cậu ta ra khỏi ghế lái, nhét vào băng ghế sau.
Công nhận, đúng là con nhà tài xế, cái cách lái Ferrari bằng một tay của ấy thật quá ngầu!
Về đến nhà, tôi đã thấy nhỏ thân ngồi vắt chân chờ sẵn.
Nghe xong toàn bộ câu chuyện, ấy như phát điên.
“Tôi không ngờ cậu cũng có lúc bị lú!”
Cười đã đời, lại nhớ ra gì đó, nghiêm túc hỏi:
“Ba mẹ cậu có đồng ý không?”
Tôi ôm đầu, cũng bắt đầu suy nghĩ chuyện sao thật với Tiểu Bình.
Tối đó, tôi nhận cuộc gọi từ ấy.
Bạn thấy sao?