Tình Yêu, Quá Hạn [...] – Chương 4

Chương 4

10.

Trong đáy mắt Giang Thâm, hàng loạt cảm đan xen cuồn cuộn trào lên:

Hối hận, nhung nhớ, hoảng loạn.

“Ly Ly… là . Anh chính là A Yến.”

“A Yến?”

Tôi lặp lại cái tên ấy, lòng dửng dưng không gợn sóng.

Tôi lạnh giọng hỏi lại:

“Rồi sao?”

Ánh mắt hiện rõ sự bất lực và đau đớn, từng chữ như bị nghiền nát giữa răng,

cuối cùng mới ghép lại thành một câu chuyện hoàn chỉnh.

Anh , sau khi trở về nhà họ Giang, trái tim vẫn luôn hướng về tôi.

Nhưng cha mẹ nhà họ Giang đã chuyên gia tâm lý, dùng liệu pháp thôi miên để thay đổi ký ức của .

“Ly Ly… xin lỗi. Anh không ngờ, từng ấy năm qua, mình lại sống trong một lời dối bày sẵn. Anh chưa từng Diệc San.”

Vậy ra…

Trong lời dối đó, Diệc San trở thành người quan trọng nhất trong lòng .

Quan trọng đến mức sẵn sàng đề nghị lấy đi quả thận của tôi — để cứu lấy “bạch nguyệt quang” trong ký ức giả ấy?

Tôi bình thản , giọng rõ ràng từng chữ:

“Giang Thâm, A Yến trong lòng tôi… đã chết rồi.”

Tôi không né tránh ánh mắt , mà đối diện thẳng.

“Những lời cùng đám ở Vụ Ẩn Để… tôi nghe hết cả rồi.

Tôi không muốn món đồ chơi trong mấy trò ‘chinh phục vạn người’ của các .”

Hôm đó, tôi đi cùng Giang Thâm đến buổi tiệc tại Vụ Ẩn Để.

Từ nhà vệ sinh quay lại, tôi vừa đưa tay định đẩy cửa phòng, thì nghe thấy tiếng trò chuyện bên trong vang ra…

“…Nếu lấy vợ, tôi chắc chắn sẽ chọn người môn đăng hộ đối. Diệc San rất phù hợp.”

“Còn ta, chẳng qua chỉ là nhân để giải khuây…”

“…Cô ta dính dai quá… trên giường cũng chẳng có gì mới mẻ… lần nào cũng như thể tôi đang ức hiếp ta…”

“…Đợi đến lúc ta nửa sống nửa chết trên giường bệnh…”

Tim tôi lạnh ngắt.

Chiếc túi trên tay rơi xuống sàn mà tôi không hay biết.

Anh không biết… tôi đang đứng ngay bên ngoài cánh cửa đó.

Hồi đầu ở bên Giang Thâm, tôi vẫn còn chút hy vọng.

Tôi nghĩ, dù đã quên mất tôi là ai, thì vẫn có thể khiến tôi thêm lần nữa.

Tiếc rằng — tôi đã quá đề cao vị trí của mình trong lòng .

Dù chỉ một chút cảm thôi… nếu có… thì cũng sẽ không mang tôi ra trò trước mặt đám .

Với , tôi chỉ là một món đồ chơi — muốn có là có, tiện tay thì giữ lại, chán thì vứt.

Tim tôi chết từ khoảnh khắc ấy.

Và quyết định ra đi… cũng định sẵn từ giây phút ấy.

Trở lại thực tại, gương mặt Giang Thâm theo lời tôi mà biến sắc.

Lúc đỏ, lúc tái, đôi mắt ửng đỏ như muốn trào lệ.

“Ly Ly… … xin lỗi…”

Gió biển lướt nhẹ qua, lá cọ xào xạc, trời yên biển lặng mà lòng người thì cuộn sóng.

Điện thoại bỗng vang lên.

Anh liếc tôi một cái, rồi mới bắt máy.

“Diệc San… không thích em. Từ nay về sau…”

Tôi không nghe tiếp nữa.

Quay người trở lại phòng, tôi tiện tay lấy xấp thư Oliver gửi, ngồi xuống giường và lật ra xem.

Oliver vẫn giữ thói quen cổ điển — mỗi tháng một lá thư viết tay, chưa từng bỏ sót.

Trong thư, cậu kể những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống.

Cậu đậu đại học. Cậu đang một người Latin.

Cậu viết rằng mình rất dễ thương, cậu ấy nhiều lắm.

Cậu còn , lần sau quay lại Hawaii, nhất định sẽ dẫn theo chó nhỏ tên là Bobby để giới thiệu với tôi.

Đúng lúc đó, sau lưng tôi vang lên một giọng trầm thấp, hơi thở phả sát bên tai.

“Ly Ly, hắn là ai?”

Tôi xoay người.

Khuôn mặt Giang Thâm gần ngay trước mắt, ánh sắc lạnh, u ám.

Tôi đáp, không chớp mắt:

“Tình nhân.”

11.

Phải diễn tả nét mặt của lúc này như thế nào đây?

Hối hận giằng xé.

Đau đớn vùng vẫy.

Tuyệt vọng trùm phủ.

“Ly Ly… em trước kia không phải như thế này!”

Anh giật mạnh cà vạt, nở nụ cay đắng, khàn giọng hỏi:

“Chỉ mới bao lâu chứ? Em đã tùy tiện lên giường với người khác?!

Đừng quên, hợp đồng của chúng ta vẫn chưa kết thúc!”

Một luồng lạnh lẽo từ lòng bàn chân dọc theo sống lưng bò thẳng lên gáy.

Ha! Trong mắt , đóa hoa hoàn mỹ là ngoan ngoãn yếu mềm đang sống trong căn biệt thự kia — luôn biết cúi đầu, luôn sạch sẽ không tì vết.

Còn tôi — chỉ cần dính một chút “vết bẩn” là không thể tha thứ.

Anh đâu tôi.

Anh chỉ si mê một phiên bản nữ chính trong lòng mà thôi.

Tôi … là A Yến trong ký ức tuổi thơ — người từng là ánh sáng duy nhất kéo tôi ra khỏi vực thẳm.

Tôi hít một hơi thật sâu, thẳng vào ánh mắt , bình thản :

“Giang Thâm, có biết không… Sau khi rời khỏi trấn Vụ Nam, tôi đã từng bị xâm .”

Hồi ức từng bị khoá chặt trong lồng ngực.

Giờ đây tôi mở miệng ra, cơ thể vẫn run lên từng hồi như bản năng.

Đồng tử run lên dữ dội, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và không thể tin nổi.

“Nhưng… hắn không thành công. Em đã trả thù rồi.”

Giang Thâm khẽ thở ra một hơi, ánh mắt phủ đầy thương xót.

Những ký ức đau đớn đó — như cơn ác mộng mùa hè ẩm ướt và nhầy nhụa, dù tỉnh lại rồi, mùi mục rữa vẫn còn quanh quẩn trong lồng ngực.

Máu đọng từng vệt trên sàn nhà.

Tiếng mắng chửi độc địa của dân làng dường như vẫn văng vẳng bên tai:

“Phì! Con ranh con! Nhìn cái dáng nó lắc mông là biết chủ dụ dỗ lão già đó rồi!”

“Con hoang! Tại nó xinh quá nên lão mới mò lên giường chứ gì nữa!”

“Công tử nhà giàu đi rồi, nó ở quê chịu không nổi đơn nên mới tìm cách gạ gẫm!”

Anh ôm chặt tôi vào lòng, như muốn dùng hơi ấm của mình xua đi mọi bóng tối vẫn đang quấn lấy thân thể tôi.

Cổ tôi nóng ướt — là nước mắt của .

“…Tất cả… là lỗi của …”

Tôi đẩy ra, nước mắt tuôn ào ra không kiểm soát nổi.

“Không phải lỗi của . Nhưng có biết cảm giác tự tay người… là như thế nào không?”

“Ly Ly! Đừng nữa!”

Cơ thể run lên bần bật. Có lẽ trước khi đến đây… đã tra ra tất cả rồi.

Máu của kẻ ác văng tung tóe.

Những tác tôi luyện tập hàng chục lần trong đầu… khi thực chiến, tôi thực hiện không sai một nhịp.

Toà án kết luận tôi phòng vệ vượt quá mức cần thiết, cấu thành tội ngộ sát.

Tôi bị kết án một năm tù giam.

“Tôi ra những chuyện đó… chỉ vì muốn hiểu rằng —

dù có từng trải qua những chuyện tồi tệ đến thế, tôi vẫn sống sót.

Anh… chưa bao giờ thực sự hiểu tôi cả.”

Lời còn chưa dứt, trước mắt tôi bỗng tối sầm lại.

Cả người ngã gục xuống nền nhà, mất hoàn toàn ý thức.

Trong khoảnh khắc mơ hồ cuối cùng, tôi thấy khuôn mặt đầy hoảng loạn và lo lắng của Giang Thâm.

Tôi mơ.

Giấc mơ giống như đang trôi dạt giữa không trung, như đang lướt trong vũ trụ mênh mông.

Tất cả đều nhẹ nhàng, dễ chịu và ấm áp đến lạ.

Tôi cố gắng mở mắt ra.

Khoang máy bay vắng lặng, không có hành khách nào khác.

Chỉ có vài tiếp viên đang lặng lẽ đi lại.

Khi tôi còn đang hoang mang, Giang Thâm bước ra từ buồng lái.

Anh đi thẳng đến chỗ tôi, khom người xuống, giọng khẽ khàng:

“Ly Ly, em thấy khó chịu ở đâu nữa không?

Chúng ta đang trên chuyến bay về nước. Anh đã liên hệ bác sĩ giỏi nhất để chữa cho em.

Chờ khi em khỏe lại… chúng ta sẽ kết hôn.”

Đây từng là điều tôi mong ước biết bao nhiêu.

Nhưng khoảnh khắc ấy, trong đầu tôi chỉ văng vẳng bốn chữ:

“Chim trong lồng kín.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...