1.
Đêm khuya, ánh trăng trong veo như gột sạch bằng nước lạnh.
Trong phòng, hơi thở quyện chặt, ý dây dưa không dứt.
Tôi đưa tay xuống kiểm tra.
“…Anh không dùng biện pháp gì sao?”
Giang Thâm quay người sang. Dưới ánh trăng mờ mờ, tấm lưng rắn rỏi của hiện lên từng đường nét cơ bắp sắc sảo.
Anh lạnh nhạt đáp, giọng điệu đầy ngạo mạn:
“Đeo vào thì không thoải mái.”
Tôi đã chẳng nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu mình phải uống thuốc tránh thai.
Giang Thâm là người thừa kế của một gia tộc hào môn, là kẻ một lời cả giới thượng lưu phải dè chừng.
Muốn gió có gió, muốn mưa có mưa.
Một người như , từ bao giờ lại biết để tâm đến cảm của một nhân bao nuôi?
Mỗi lần đi công tác, chỉ cần một cuộc gọi — dù giữa đêm khuya, tôi cũng phải lập tức xuất hiện bên .
“À đúng rồi.”
Tay tôi đang mặc áo lót thì khựng lại.
Giang Thâm tựa đầu vào giường, uể oải châm một điếu thuốc, giọng lơ đãng vang lên:
“Diệc San sắp đủ điều kiện để phẫu thuật rồi. Cô ấy chuẩn bị về nước.”
Diệc San — thanh mai trúc mã “môn đăng hộ đối” với .
Cũng là bạch nguyệt quang mà cất kỹ trong lòng, không cho ai chạm đến.
Nghe Diệc San bị bệnh thận từ nhỏ, phải sống ở nước ngoài để điều trị.
Tên đầu tiên trong danh bạ điện thoại của Giang Thâm là ấy.
Tin nhắn ghim trên đầu WeChat — vẫn là ấy.
Hôm qua, tôi và đang quấn lấy nhau kịch liệt, đúng lúc cao trào.
Diệc San gọi video tới.
Anh không chút do dự rút người ra, đẩy tôi sang một bên.
“Đừng để Diệc San thấy em. Cô ấy sẽ buồn.”
Anh đứng ngoài ban công, gọi video cho người con đó.
Khuôn mặt vốn lạnh lùng lại dịu dàng đến lạ.
Còn tôi…
Nằm trong căn phòng phủ đầy ánh trăng, không biết là thân thể lạnh hay trái tim đang buốt giá.
Gió từ ban công ào vào, lạnh buốt.
Tôi trần truồng nằm trên giường, khẽ rùng mình.
Giọng của vọng lại qua khe cửa, đứt quãng theo từng cơn gió.
“…Không có đâu, gì có ai khác… Em biết rõ người nhất là em mà…”
“…Tsk… Cô ta chỉ là người sưởi giường thôi… Em về rồi thì đuổi ta đi là …”
…
Sau đó, vội vàng cúp máy, thay đồ và rời khỏi phòng như thể có người đang chờ ngoài kia.
Mùi thuốc lá vẫn còn vương trong không khí.
Căn phòng trống rỗng, chỉ còn lại tôi, và tiếng gió thổi qua da thịt lạnh toát.
2.
“Anh đã xem kết quả khám sức khỏe của em rồi. Cơ thể em hoàn toàn khỏe mạnh, nhóm máu và thận đều phù hợp với Diệc San.”
“…”
“Sao thế? Không gì à?”
Một bàn tay vươn đến bên tai, làn da ấm nóng ấy trái ngược hoàn toàn với cõi lòng lạnh ngắt của tôi lúc này.
Tôi nghiêng đầu, chớp mắt, cổ họng nghẹn lại, cố gắng phát ra tiếng:
“…Nhất định phải là em sao?”
Giang Thâm thở dài, hàng mày nhíu chặt lại thành một đường lạnh lùng:
“Diệc San mang nhóm máu Rh âm – máu gấu trúc. Cả đời này, người nhất là ấy. Em giúp đi… Sau này sẽ đền bù cho em thật xứng đáng, không?”
Giọng trầm thấp, đuôi âm khẽ nhếch lên, mềm nhẹ mà quyến rũ.
Người đàn ông cao ngạo và lạnh lùng ấy, vì bạch nguyệt quang mà hạ mình dịu giọng trước tôi.
Thấy tôi cúi đầu không đáp, lại tiến sát thêm một chút.
Đôi mắt sâu thẳm phản chiếu gương mặt đờ đẫn của tôi – gương mặt không còn biểu cảm, như đã chết lặng từ lâu.
Tôi mở miệng, những lời thốt ra lại hoàn toàn đi ngược với mong muốn trong lòng:
“…Được.”
Giang Thâm lập tức phấn khởi cầm điện thoại, gọi ngay sang bên kia đại dương.
“Diệc San, tìm người hiến rồi.”
“…Ừ, ấy tự nguyện mà… hỏi nhiều gì…”
Anh đẩy cửa rời đi.
Giọng dần nhỏ lại.
Tiếng bước chân cũng lặng dần trong hành lang lạnh lẽo.
…
Ngày Diệc San trở về.
Từ sáng sớm, Giang Thâm đã dậy tắm rửa, chải chuốt chỉnh tề.
Niềm vui tràn ngập trong mắt , cho đến khi lướt qua vài món đồ nữ trong tủ quần áo.
Niềm vui lập tức tan biến không còn sót lại chút gì.
“Diệc San cần tĩnh dưỡng trong thời gian tới, em dọn ra ngoài ở tạm đi.”
Người quản gia nhanh chóng xóa sạch mọi dấu vết từng thuộc về tôi.
Bệnh viện tư nhân cao cấp, yên tĩnh và kín đáo.
Để đảm bảo ca phẫu thuật của Diệc San hoàn hảo không sai sót, Giang Thâm đã chi mạnh tám chữ số, bao trọn cả bệnh viện từ một tháng trước.
Anh ôm ta đi ngang qua tôi, sát đến mức tay áo lướt qua làn da tôi còn chưa kịp lành vết bầm.
Ánh mắt chẳng rơi lấy một giây về phía tôi, chỉ dính chặt vào người con trong vòng tay — chiều, nâng niu như báu vật.
Diệc San — đúng như cái tên nhẹ tựa bông liễu — có lẽ vì bệnh tật nên sắc mặt trắng bệch, yếu ớt mong manh, toát lên vẻ thanh thuần như một đóa hoa cần bảo vệ.
“Đây là người hiến thận cho em đấy. Có gì đáng để ?”
Giọng Giang Thâm lạnh như băng, xa cách đến tàn nhẫn.
Bàn tay tôi hơi khựng lại khi đang ký vào giấy tờ.
Dòng chữ “Tự nguyện hiến tặng” trên giấy đồng ý phẫu thuật, bỗng trở nên chói mắt như lưỡi dao cắt ngang lòng ngực.
Tối qua, chính người đàn ông ấy còn nằm trên người tôi, dịu dàng chưa từng có, chiếm đoạt tôi cả một đêm.
Ánh mắt Diệc San tôi như thể đang đánh giá một món đồ cũ kỹ, đầy bụi bặm bị vứt xó trong xó nhà.
Khinh miệt. Ghê tởm.
“Anh Thâm, em muốn kiểm tra xem người hiến có sạch sẽ không. Dơ quá thì em không nhận đâu.”
Giọng ta non nớt, ngây thơ mà kiêu ngạo.
“Được rồi, San San. Em sắp phải phẫu thuật, cần nghỉ ngơi trước đã.”
Người đàn ông cao lớn ấy khom người, dịu dàng nhỏ bên tai trong lòng.
Diệc San tựa đầu vào ngực , gương mặt đắc ý hiện rõ.
“Anh Thâm, em muốn bế vào phòng.”
Chỉ chốc lát sau, Giang Thâm ôm ta theo kiểu công chúa, bước thẳng vào phòng bệnh VIP.
“Rầm!”
Cánh cửa phòng đóng sập lại, lạnh lùng ngăn cách tôi khỏi thế giới của họ.
3.
Trước cửa phòng phẫu thuật.
Giang Thâm dừng lại, cách tôi chỉ một mét.
“Em…”
Ánh mắt tôi rơi vào chiếc sơ mi hàng hiệu đang mặc — nếp gấp nhàu nhĩ, cổ áo lệch lạc.
Trên cổ áo trắng, rõ ràng in hằn một dấu son đỏ như máu.
Anh đưa tay ra, muốn chạm vào tôi.
“…Đừng.”
Tôi né tránh, nhẹ giọng :
“Bạn mà thấy, chắc không hay đâu.”
Tôi về cánh cửa lạnh lẽo phía trước, khép chặt, y như ranh giới giữa trời và đất.
Giống như khoảng cách giữa tôi và — một vạch ngăn không thể vượt qua giữa hai tầng lớp khác biệt.
Giang Thâm cụp mắt xuống, gương mặt thoáng vẻ ngượng ngùng.
Bàn tay rơi vào khoảng không, buông thõng bên người.
Làn da trắng, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng như tạc.
Chỉ tiếc — nơi cổ tay tưởng như hoàn hảo ấy, có một vết sẹo mảnh dài vỡ sự tinh mỹ.
“Đừng lo. Anh đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi. Bác sĩ là chuyên gia hàng đầu mời từ nước ngoài về.”
Phải, tôi không cần lo lắng gì cả.
…Nhưng tại sao tim lại đau đến thế?
Tôi cắn môi, vị tanh mặn của máu tràn trong miệng, chẳng khác nào vị gỉ sắt.
“Giang… Thâm, em… em có thể gọi là A Yến một lần không?”
Giang Thâm hơi nhướng mày, gương mặt luôn điềm tĩnh khẽ gợn sóng.
“Yến Ly, A Yến là ai?”
4.
A Yến là cháu trai của ông lão họ Vương ở trấn Vụ Nam.
Bà nội giúp việc ở thành phố lớn.
Khi tôi bốn tuổi, dắt theo một nhóm nhóc con chạy đến cướp đồ chơi của tôi, còn giật cả bím tóc tôi.
Tôi ôm mặt khóc nức nở, còn thì đứng bên cạnh vừa chảy nước mũi, vừa khúc khích:
“Ha ha! Con thật phiền, chỉ biết khóc nhè!”
Năm tôi năm tuổi, chơi trò gia đình.
A Yến đột nhiên ngơ ngác lương thiện:
“Ly Ly à, em cũng không có ba mẹ giống … Tội nghiệp quá! Sau này sẽ bảo vệ em!”
Cũng vì câu ấy, từ đó về sau, mỗi lần tôi bị bắt nạt, A Yến đều xuất hiện như siêu nhân, vung nắm đánh đuổi tất cả.
Anh trở thành chiếc bóng nhỏ đằng sau lưng tôi — dù có đuổi thế nào cũng không đi.
“Ly Ly, sau này lớn sẽ cưới em vợ!”
“Ly Ly, không thích em chơi với thằng A Khôn đâu!”
“Ly Ly, em lại hết tiền tiêu vặt rồi à? Nè, đùi gà cho em nè!”
…
Tuổi dậy thì đến, cơ thể tôi dần thay đổi, vòng một bắt đầu nảy nở.
Người ông xưa nay luôn hiền từ, ánh mắt bỗng trở nên đục ngầu, dán chặt vào eo và bụng tôi.
Ông ta muốn tôi chơi lại cái trò “lột đồ như hồi nhỏ”.
Tôi bắt đầu biết thế nào là “phân biệt giới tính”.
Tôi biết… chuyện đó là sai.
Đêm hôm ấy, ông ta nhân lúc tôi ngủ, trườn lên người tôi, tay sờ soạng lung tung.
Cơ thể nhầy nhụa, mùi hôi tanh kề sát, cọ xát từng chút một…
Tôi gào thét trong tuyệt vọng.
A Yến đạp tung cửa, vung dao lao vào, vật lộn với con quỷ dữ trong căn nhà đó.
Lưỡi dao loé sáng — cắt mạnh vào cổ tay .
Anh kéo tôi chạy trốn giữa đêm, như muốn kéo tôi ra khỏi cả thế giới đáng sợ ấy.
Chúng tôi trốn trong căn nhà cũ nát ở đầu thôn, hơi thở đứt quãng trong bóng tối ẩm mốc.
A Yến ôm lấy tôi, thì thầm:
“Sau này nhất định sẽ kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, đưa em rời khỏi nơi này…”
Nhưng rồi —
Tên ác quỷ ấy dẫn người đến tìm.
Người lớn không ai tin chúng tôi.
Lão Vương chỉ thẳng vào mặt tôi, chửi bới om sòm:
“Còn nhỏ đã lẳng lơ, muốn quyến rũ cháu trai nhà tao? Quả nhiên giống hệt cái mẹ lăng loàn của mày!”
Con quỷ dữ bịt chặt miệng tôi, kéo tôi lôi xềnh xệch về nhà.
Đêm hôm đó, A Yến, với khuôn mặt bầm tím vì bị đánh, trèo lên bệ cửa sổ, ghé đầu vào khe kính thủ thỉ:
“Ly Ly, mai đi theo nhé!”
Sáng hôm sau, tôi giấu balô sau lưng, chuẩn bị cùng rời khỏi nơi địa ngục này.
Chúng tôi đã từng có một giấc mơ rất đẹp.
Nhưng còn chưa kịp chạm tay vào nó…
Một nhóm người lạ mặc vest sang trọng đến làng, rằng họ phải đưa A Yến đi ngay lập tức.
Họ —
Người bà giúp việc cho nhà họ Giang – bà nội của A Yến – năm xưa đã tráo đổi cháu ruột mình với con trai ruột nhà họ Giang khi cả hai còn là trẻ sơ sinh.
A Yến… mới chính là thiếu gia thất lạc của nhà họ Giang.
Anh bám lấy khung cửa, gào khóc không ngừng:
“Hu hu… tôi không cần cái nhà họ Giang gì đó đâu! Tôi không muốn rời xa Ly Ly!”
Đám vệ sĩ lôi ra xe.
Anh giãy giụa, lăn lộn đến khi toàn thân trầy xước đầy máu.
Cuối cùng vẫn bị mấy người đàn ông to khỏe nhét trở lại xe.
Trước khi cánh cửa đóng sập, đầu ló ra khỏi cửa sổ, gào lên với tôi bằng cả sức lực cuối cùng:
“Ly Ly! Tránh xa lão già khốn nạn đó ra! Đợi quay lại!”
Nhưng… tôi không thể đáp lại .
Đằng sau, bàn tay của con ác quỷ bịt chặt miệng tôi.
Anh bị tìm thấy khi vừa tròn mười lăm tuổi, đổi tên đổi họ,
trở thành một thiếu gia nhà giàu với thân phận cao quý.
Ký ức tuổi thơ — bị ép phải chôn vùi.
Chuyện cũ đó… từ lâu đã trở thành bí mật bị khóa chặt trong giới thượng lưu.
Không ai dám nhắc lại.
Bạn thấy sao?