8
Sau bữa tối với Cố Hạc, ta mời tôi đi ngắm cảnh đêm ở cảng biển.
Gương mặt của Giang Đồng bất chợt lướt qua tâm trí tôi.
Tôi khẽ lắc đầu, gạt bỏ mọi tạp niệm.
Tân Kinh không giống cảng biển, mùa đông vừa khô hanh vừa lạnh buốt.
Nhưng gió đêm ở đây mang theo hơi ẩm của biển cả, phả nhẹ vào mặt.
Cảng Victoria đang rực rỡ pháo hoa.
Tôi lại nhớ đến những năm trước, tôi luôn với Giang Đồng rằng tôi muốn đón giao thừa ở cảng biển.
Dưới những chùm pháo hoa rực rỡ, cùng ta ôm chặt lấy nhau.
Nhưng đến cuối năm, Tần Tố lại xuất hiện đúng hẹn.
Như thể hai người họ đã có giao ước với nhau.
Bốn năm qua, tôi ngồi trong phòng khách, lặng lẽ đếm ngược đến giao thừa một mình, chờ đợi đến tận bình minh.
Giang Đồng chưa từng nhắc đến điều đó, chỉ qua loa dỗ dành tôi vài câu.
Còn hai tiếng nữa là đến thời khắc giao thừa, quảng trường mỗi lúc một đông người.
Cố Hạc nắm tay tôi, rằng muốn đưa tôi đến một nơi.
Chúng tôi lái xe đến du thuyền riêng của ta.
Anh ta dặn thuyền trưởng rời bến, cho thuyền dừng lại ở một góc yên tĩnh.
Xa khỏi đám đông, lại là vị trí ngắm cảnh đẹp nhất.
Tôi và Cố Hạc đứng sóng vai trên boong tàu.
Giữa những tiếng đếm ngược, nước mắt tôi bỗng nhiên trào ra.
Cố Hạc luống cuống giúp tôi lau nước mắt, tôi lại không thể ngừng khóc.
“Cảm ơn .”
“Cảm ơn vì điều gì?”
Cố Hạc nâng mặt tôi lên, ánh mắt chăm , giọng khẽ khàng.
“Vì tất cả.
“Vịt quay, cuộc sống, pháo hoa.”
Anh ta mỉm dịu dàng, đầu ngón tay lướt nhẹ trên môi tôi.
Đôi mắt hoa đào kia lúc này tràn đầy sự chiều.
Như bị ma xui quỷ khiến, tôi kiễng chân, hôn ta.
Cố Hạc cúi xuống, càng sâu thêm nụ hôn này.
Sau lưng, pháo hoa rực sáng bầu trời.
Nụ hôn của ta khiến tôi mềm nhũn, gần như không đứng vững.
Cố Hạc bỗng nhiên nghiêm túc, ánh mắt thẳng thắn và chân thành:
“Trình Gia, muốn chính thức hẹn hò với em.
“Một mối quan hệ nghiêm túc, lấy hôn nhân tiền đề.”
Tôi vô thức đẩy ta ra.
Trong lòng chợt có một cảm giác khó tả.
Nhưng tôi biết rất rõ, chỉ một giây trước, trong đầu tôi đã lướt qua hình ảnh của một người đàn ông khác.
Tôi không biết liệu mình có thể lại ai đó một cách cuồng nhiệt nữa hay không.
Chứ đừng đến chuyện kết hôn.
Ánh mắt Cố Hạc thoáng vẻ hụt hẫng.
“Anh chỉ hy vọng em có thể cân nhắc đến khả năng này. Anh sẽ không ép buộc em.”
Tôi khẽ đáp: “Được.”
9
Ngày thứ hai ở cảng biển.
Người giúp việc mà Trần Uyển để lại ở Tân Kinh bất ngờ gọi điện cho tôi:
“Cô Trình, có mấy người lạ cứ quanh quẩn trước cửa phòng bệnh của ông Trình.”
Trước khi đi, tôi đã chuyển ba vào phòng bệnh VIP.
Nơi đó yên tĩnh, ít người qua lại.
Có thể xuất hiện ở đó, ngoài Giang Đồng ra thì không còn ai khác.
Ngồi đối diện, Cố Hạc buông đũa xuống.
“Anh đi cùng em, về ngay bây giờ.”
Tôi giữ lấy tay ta, lắc đầu.
“Trần Uyển còn rất nhiều việc phải ở đây.”
Cố Hạc tôi, ánh mắt trầm xuống, giọng đầy tự giễu:
“Là vì không muốn chạm mặt Giang Đồng sao?
“Hay là… em vẫn còn cảm với ta?”
“Nếu tôi không phải cả hai, có tin không?”
Ngón tay ta khẽ lướt qua lòng bàn tay tôi:
“Anh muốn tin.”
Tôi hít sâu, cố gắng ra câu từ rõ ràng, tránh hiểu lầm:
“Cố Hạc, tôi và Giang Đồng đã kết thúc vào đêm ba tôi gặp chuyện.
“Đó không phải lần đầu tiên ta bỏ tôi để đi tìm Tần Tố, tôi cũng chẳng ngu ngốc đến mức tha thứ hết lần này đến lần khác.
“Tôi không có ý định quay lại, tôi có thể lập tức quên sạch ta thì không thực tế. Dù sao cũng là cảm nhiều năm.”
Cố Hạc nắm lấy tay tôi, đặt lên môi.
“Em sẽ quay lại đây chứ?”
“Dù tôi không quay lại, cũng có thể đến tìm tôi mà. Đợi tôi thu xếp ổn thỏa cho ba đã.”
Tôi nhẹ nhàng áp tay lên má ta:
“Việc chia tay với ta là chuyện tất yếu.
“Nên quá trình cũng không quá đau đớn.”
“Có lẽ vì tôi đã chuẩn bị cho cuộc chia ly này từ những lần thất vọng trước đó.”
Cố Hạc kéo tôi lại gần hơn.
“Hãy tin một lần, Gia Gia.
“Em mãi mãi là điều quan trọng nhất đối với .”
Tôi tránh đi ánh mắt kiên định của ta.
Không dám đáp lại.
Tôi sợ rằng rồi sẽ lại giống như trước đây.
Hai người lao vào nhau trong cơn say , rồi cuối cùng lại chia ly trong tranh cãi, nghi kỵ và tổn thương.
10
Dung Thâm gọi cho Trình Gia nhiều lần liên tiếp, đầu dây bên kia luôn báo bận.
“Anh Đồng, hình như Trình Gia đã chặn hết chúng ta rồi.”
Nhìn gương mặt tối sầm của Giang Đồng, hắn ta nghiến răng quát mắng Dung Hân:
“Cô chạy đến bệnh viện khó ấy gì?”
Dung Hân ấm ức lẩm bẩm:
“Tôi chỉ cờ gặp thôi, đâu phải cố ý…”
Dung Thâm ngắt lời ta.
Cậu hiểu rõ em mình đã bị cho mù quáng, vô trở thành con cờ trong tay Tần Tố.
“May mà ba của Trình Gia không sao.”
Hắn ta quay đầu Giang Đồng:
“Anh Đồng, em tôi còn trẻ, xem…”
Giang Đồng qua lớp kính bệnh viện, bên trong, người phụ nữ ấy đang yên lặng ngủ, hơi thở đều đặn.
Cơn đau rát nơi dạ dày lại âm ỉ trỗi dậy.
Dung Thâm Giang Đồng nhíu mày, bước lên hỏi:
“Anh Đồng, hôm qua bị xuất huyết dạ dày, có cần nghỉ ngơi thêm không?
“Trình Gia chỉ là chưa biết bị bệnh, nếu không, chắc chắn ấy sẽ lập tức chạy về chăm .”
Giọng Giang Đồng bỗng nhiên trầm xuống:
“Không nhắc đến ta nữa.
“Tôi đã cho ta cơ hội, là ta không biết trân trọng.”
Anh ta cũng từng gọi cho Trình Gia, chỉ nhận thông báo “máy bận.”
Người phụ nữ này, thật sự nghĩ mình là ai chứ.
Rõ ràng thẻ của ta đã bị khóa, tiền đâu ra mà lo cho ông Trình nằm phòng VIP?
Cái trò “lạt mềm buộc chặt” này, xem ra ta đã chơi quá thuần thục.
Nhưng nếu ta nghĩ như có thể khiến ta hồi tâm chuyển ý, thì nhầm rồi.
Dù ta có quay lại cầu xin, ta cũng tuyệt đối không mềm lòng.
11
Tôi đáp chuyến bay sớm nhất về.
Vừa đến cổng bệnh viện đã chạm mặt Giang Đồng.
Dung Hân và Dung Thâm theo sát phía sau.
Anh ta dừng bước, ánh mắt quét từ đầu đến chân tôi, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt tôi.
“Hai ngày nay ở đâu, ngay cả ba ruột cũng không thèm quan tâm?”
Lâu rồi không gặp, trái tim từng dậy sóng vì ta giờ chỉ còn lại sự bình lặng.
Cảm giác lấn cấn trong lòng cũng theo đó mà tan biến.
Tôi mỉm ta:
“Chào , Giang tiên sinh. Lâu rồi không gặp.”
Có lẽ vì sắc mặt tôi quá tốt, ta hờ hững hỏi:
“Có trai rồi?”
Tôi không trả lời, định bước đi, bị giọng của Dung Hân cắt ngang:
“Còn gì nữa đâu, Đồng.
“Tay săn tin mà tôi quen riêng bảo với tôi, Trình Gia đã cặp với đại công tử của Cảnh Hoàng Entertainment ở cảng biển.
“Hai người còn bị chụp lại cảnh hôn nhau trên du thuyền.”
Nói rồi ta giơ điện thoại ra chứng minh.
Giang Đồng nhướng mày, bước lại gần:
“Xem ra kỹ năng giường chiếu của không tệ, đến cả gã ăn chơi đó cũng quỳ rạp dưới váy .
“Trở về đi, Trình Gia. Cô nghĩ Cố Hạc là người tử tế sao?
“Chỉ có tôi mới cho những thứ cần.”
Tôi không đáp, cũng không dừng bước.
Hành lang bệnh viện vắng vẻ, ở góc khuất vẫn còn nghe thấy giọng lanh lảnh của Dung Hân:
“Anh Đồng, Trình Gia chẳng qua là không chịu nổi việc đối xử khác biệt với chị Tần Tố.
“Cô ta tìm Cố Hạc chẳng qua cũng chỉ để chọc tức , ai biết ta thế nào mà kết nối với ta.
“Mẹ tôi ba ta sắp chuyển đến viện phục hồi, có hai hộ lý chăm sóc thì có gì mà lo? Chắc chắn ta biết hôm nay xuất viện nên cố ý đến đây ra vẻ.
“Mặc đồ lộng lẫy thế này đến bệnh viện, không biết là đến chăm người bệnh hay đến quyến rũ ai nữa…”
Dung Thâm cau mày em mình.
Dung Hân im bặt, không dám thêm câu nào.
Giang Đồng quay đầu theo bóng lưng Trình Gia khuất dần.
Cô ta vẫn thích mình mẩy như trước đây.
Nhưng nếu đã chủ đến tìm ta.
Anh ta đương nhiên sẽ cho ta một cơ hội.
Dù sao thì, chiêu trò “lạt mềm buộc chặt” này cũng là sở trường của ta.
Giang Đồng thong dong bước về phía xe.
Hai ngày nữa có một bữa tiệc, ta sẽ bảo tài xế gửi cho Trình Gia một chiếc váy.
Chiếc váy đó chắc chắn rất hợp với ta.
Từ trước đến nay, ta chưa từng hạ mình như với ai.
Anh ta tin chắc rằng, hai ngày sau, Trình Gia sẽ mặc chiếc váy đó, ngoan ngoãn quay về bên ta.
Bạn thấy sao?