Tình Yêu Phai Nhạt [...] – Chương 7

Chương 7

7

Sáng hôm sau, Cố Vân Xuyên lại gọi điện.

Giọng mệt mỏi vang lên qua loa điện thoại:

“Sao em không về nhà? Dù thế nào đi nữa, cũng về trước đã, đừng lo không?”

Tôi bật loa ngoài, nâng ly trà hứng nắng sớm:

“Em tưởng hiểu ý em rồi. Em không muốn quay về nữa.”

Bên kia im lặng rất lâu.

Rồi bất chợt vang lên tiếng bước chân đầy khó chịu, tiếp theo là tiếng cửa bị đẩy mạnh.

Anh gấp gáp:

“Tống Vũ, mấy món quà trong tủ đâu rồi? Anh lục tung cả nhà cũng không thấy, trong kho nhỏ cũng không có… Hay là vì nhà chật quá…”

Tôi lau giọt nước mắt chẳng biết rơi ra từ lúc nào:

“Em vứt hết rồi.”

Cố Vân Xuyên chất vấn:

“Tại sao em không hỏi mà tự ý vứt đi?”

Tôi siết chặt ly trong tay:

“Là quà tặng em, nghĩa là đã thuộc về em. Mà bây giờ, em không cần nữa.”

Anh hít sâu một hơi:

“Vậy là em muốn chia tay đúng không?”

Thế giới như đột ngột rơi vào im lặng.

Cả hai đều không lên tiếng.

Câu mà trước nay không ai dám mở miệng, không nỡ thốt ra.

Giây phút này, cuối cùng cũng đã bật thành lời.

Không ai trong chúng tôi thấy dễ chịu.

Trong khoảng lặng dài đằng đẵng, chỉ có những tạp âm lướt qua.

Đến cả hơi thở của nhau cũng dường như biến mất.

Tôi là người lấy lại bình tĩnh trước, dứt khoát :

“Chia tay đi!”

Lần này, tôi là người chủ cúp máy.

Vì chưa kết hôn, nên chia tay cũng chẳng cần sự đồng ý của ai cả.

Tối hôm đó, không biết có phải do lạ chỗ hay không, tôi cứ trở mình mãi mà chẳng ngủ .

Chợt nhớ ra giữa tôi và vẫn còn vô số ảnh chụp chung.

Trước giờ tôi đều lưu vào ổ cứng di , phân theo ngày tháng, gọn gàng như từng đoạn ký ức.

Đã không ngủ , tôi mở laptop, cắm ổ cứng vào.

Xem lại những hình ảnh thân mật ngày xưa, lòng ngổn ngang cảm .

Đôi lúc không kiềm mà bật , rồi ngay sau đó lại chùng xuống buồn bã.

Ngồi lặng hồi lâu, tôi đưa chuột chọn toàn bộ thư mục.

Chưa đến một phút, tất cả ảnh đều bị xoá sạch.

Trong khoảnh khắc ấy, tim tôi như bị khoét đi một mảnh.

Nhưng đồng thời, lại có cảm giác như vừa thở phào nhẹ nhõm.

Lạ là, tôi không hề khóc.

Áp lực trong lòng dường như cũng theo hành buông bỏ đó mà tan đi dần.

Không còn mắc kẹt giữa lưng chừng, không còn hoang mang do dự.

Sự bồn chồn trước đó biến mất, nhường chỗ cho một giấc ngủ ngon trọn vẹn.

Sau khi rời xa , tôi vùi đầu vào công việc.

Ngày nào cũng bận rộn, đến mức tạm quên mất sự tồn tại của .

Đến khi đồng nghiệp của gọi tôi đến công ty để bàn chi tiết cho một sự kiện, tôi cũng chẳng hề đề phòng mà nhận lời.

Cô ấy đẩy cửa lớn vào sảnh sự kiện, tiếng “bụp bụp” vang lên liên tiếp khiến tôi giật mình co rút người lại.

Tôi định thần kỹ, mới phát hiện đó là tiếng pháo giấy bật ra.

Cô ấy khoác tay tôi đi tiếp, còn đẩy tôi về phía trước.

Những người quen đi ngang đều lần lượt trao tôi từng cành hồng.

Ai cũng tươi rạng rỡ, như thể chẳng thấy biểu cảm cứng đờ của tôi, có lẽ tưởng tôi đến ngơ người?

Cố Vân Xuyên không biết từ đâu bước ra, nắm chặt tay tôi đi về phía trước.

Anh đầy vẻ mãn nguyện, nắm tay tôi rất chặt, tôi cố gắng giãy mà vẫn không buông.

Giọng khàn khàn:

“Dù thế nào đi nữa… xem xong rồi hẵng đi, không?”

8

Ở giữa sảnh, đoạn video ghi lại quá khứ giữa tôi và phát lên.

Sau khi dọn về sống chung, lần đầu tiên tôi nấu ăn, hôm đó rất đặc biệt, phải ghi hình lại kỷ niệm.

Trong suốt quá trình đó, tôi sai gì cũng vui vẻ theo, việc không biết thì hỏi tôi cách .

Tỉ mỉ đến mức giống như hình mẫu lý tưởng của mọi .

Ánh mắt tôi lúc ấy ngập tràn hạnh phúc, là khoảng thời gian tôi khao khát chia sẻ nhất – mỗi món ăn đều bắt nếm thử, hỏi thích vị nào.

Lần nào cũng đáp:

“Ngon lắm!”

Tôi không hài lòng:

“Anh cứ ngon hoài thì em sao mà biết thích món gì thật sự chứ.”

Ống kính máy quay lúc đó lắc lư, lưu giữ những ngọt ngào giữa chúng tôi.

Thì ra vấn đề đã có từ rất sớm.

Không chỉ tôi quên đi những chi tiết nhỏ, mà sau một thời gian dài ở bên nhau, cũng dần quên mất sự bao dung ban đầu.

Cuộc sống với đủ chuyện vặt vãnh, những thay đổi nơi hai người, đã chôn vùi nhiệt huyết thuở mới .

Khi , chúng tôi từng là người ăn ý nhất của nhau.

Cố Vân Xuyên quỳ một gối xuống đất:

“Tống Vũ, lấy nhé?”

Lẽ ra phải là khoảnh khắc hai người nhau đắm đuối, đầy cảm .

Nhưng nắm chặt tay tôi quá mức, khiến khung cảnh trở nên ngớ ngẩn.

Tôi không muốn người đi tuyên án kết thúc, cố gắng nở một nụ gượng:

“Bất ngờ quá… để em suy nghĩ rồi trả lời sau không?”

Anh từng thật lòng bao dung tôi, từng dẫn dắt tôi tiến lên.

Chính vì tôi mới có thể hoàn toàn mở lòng với .

Dù giờ đây đã dần xa cách, có những lúc tôi thực sự rất ghét , đến việc trả thù… tôi lại không .

Cái gọi là “nhiệt ” lúc này của , chẳng qua là vì nhận ra chúng tôi đang dần trở thành người xa lạ, nên mới cuống cuồng lục lại ký ức để tìm cảm thương đã từng có.

Nhưng kiểu cảm như thế… không thể kéo dài lâu.

Tôi không muốn tương lai mình là sự nhẫn nhịn trong bất lực.

Bầu không khí lãng mạn hôm nay, lại càng nổi bật bi kịch có thể thấy trước.

Tôi đặt bó hoa hồng xuống, đứng dậy muốn rời đi.

Cố Vân Xuyên cố chấp giữ lấy tôi, gấp gáp níu kéo:

“Anh xin lỗi, có thể thật.”

“Trước đây đúng là sợ kết hôn, không thể tưởng tượng nổi việc hai người ràng buộc mãi mãi, gì cũng phải gắn chặt với nhau.”

“Nhưng nếu thực sự phải kết hôn, thì người đó chỉ có thể là em!”

Mọi người xung quanh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, điều đó không ngăn họ đứng về phía Cố Vân Xuyên.

Người thân của là người lên tiếng đầu tiên:

“Do dự gì nữa, hai người cũng coi như vợ chồng lâu năm rồi còn gì.”

Mọi người hùa theo:

“Đúng đó, đừng hỏng không khí. Lão Cố chuẩn bị lâu lắm rồi, chân thành như thế, bỏ lỡ rồi lại phải cực khổ cầu hôn lại thôi.”

Một đồng nghiệp nữ đỡ:

“Chắc Tống Vũ đang diễn trò đấy, muốn tụi mình lo lắng cho mà!”

Không biết là ai khởi đầu.

Tất cả mọi người đều đồng thanh:

“Đồng ý đi!”

Tôi không còn vội vã bỏ đi nữa.

Cố Vân Xuyên nhận ra tôi đã bớt căng thẳng, lập tức quỳ xuống lần nữa, vui vẻ mở hộp nhẫn ra, lấy nhẫn đưa lên.

Mọi người xung quanh im lặng, trong ánh mắt họ là sự chờ mong và hào hứng – có lẽ còn hơn cả lúc họ kết hôn.

Tôi chiếc nhẫn, nhạt:

“Anh chắc cũng đã quen với việc sống một mình rồi, đúng không?”

Thói quen khó thay đổi lắm.

Tôi đã quen với việc đứng ở góc của , luôn nghĩ cho , nghĩ không nên quá khó xử.

Nhưng ở hiện trường hôm nay, chẳng ai thèm nghĩ đến lý do tôi từ chối.

Gương mặt Cố Vân Xuyên tái nhợt trong tích tắc:

“Có phải Nghiêm Ý gì với em không? Em lại bắt đầu suy diễn à?”

Tại sao đang yên đang lành lại đổ lỗi cho Nghiêm Ý?

Tôi lại một lần nữa thất vọng:

“Không liên quan gì đến ấy cả. Là thấy phiền em nên mới mượn cớ công tác để ở khách sạn, đúng không?”

“Em tưởng sợ kết hôn, nên em không muốn mất mặt, cũng không muốn cảm của chúng ta rạn nứt, nên đã cho một năm để tự điều chỉnh.”

“Nhưng chẳng phải đã phòng gần công ty sao?”

“Trên tủ quà có 37 món quà – mỗi lần đi công tác, em lại vứt đi một món.”

“Có lần vài ngày, có lần hơn chục ngày. Một năm đi công tác 37 lần, tự nghĩ xem có hợp lý không?”

“Lợi dụng việc em tin , nên chẳng hề e dè mà lừa dối. Vừa nghe em lo lắng hỏi thăm sức khỏe, chắc trong lòng thấy rất thoải mái, đúng không?”

Đăng nhập





Đang tải...