6
Đêm mùng 10 tháng Tám.
Nghiêm Ý bất ngờ bật dậy từ giường:
“Đi leo núi đi!”
Chúng tôi thay đồ, đeo balo.
Trên đường đi nhiều lần muốn bỏ cuộc.
Cô ấy cứ hỏi những người đang xuống núi:
“Còn bao xa nữa ạ?”
Người ta hiền:
“Gần rồi đó!”
Chúng tôi chưa có kinh nghiệm, chẳng hiểu cái “gần rồi” đó mang ý nghĩa gì, nghĩ đã đến nước này rồi thì cố thêm chút nữa.
Đi đến mức mồ hôi ướt cả mũ.
Hai đứa ngồi phịch xuống bậc đá mà khóc.
Nghiêm Ý sụt sịt, giọng nghèn nghẹn:
“Hay là bỏ cuộc đi?”
Tôi lại cố chấp:
“Không , đã đến rồi.”
Trải nghiệm như thế này, cả đời không biết có bao nhiêu lần.
Tôi không nỡ buông bỏ thành quả của hiện tại.
Chỉ vì câu đó, hai đứa tiếp tục đi rồi nghỉ, nghỉ rồi lại đi, ăn uống lót dạ, dùng cả tay chân mà leo lên đến đỉnh.
Không biết ngồi tựa lưng vào nhau bao lâu, cuối cùng cũng chờ bình minh.
Ánh sáng ấm áp xua đi cái lạnh về đêm, khiến người ta rùng mình vì dễ chịu.
Nghiêm Ý kéo căng cổ họng hét lớn:
“Tống Tiểu Vũ, chúng ta phải cả đời!”
Cô không lời an ủi nào, cũng chẳng giảng đạo lý gì.
Nhưng chính câu ấy, như vỡ chiếc bình úp lên tôi, khiến tôi cuối cùng cũng có thể hít thở một hơi thật sâu.
Tôi ôm chặt lấy , bật khóc không thành tiếng.
Thất … giống như vừa trải qua một trận trọng bệnh.
May mắn là trong lúc tôi đổ bệnh, đã có người đồng hành bên cạnh.
Cô cho tôi biết, buông bỏ là một lựa chọn, kiên trì cũng là một lựa chọn.
Đỉnh núi có cảnh của đỉnh núi, buông bỏ thì có nuối tiếc của buông bỏ.
Về khách sạn, tôi cụng ly với Nghiêm Ý.
“Lúc tâm trạng tồi tệ, cứ như lạc trong ngõ cụt, mãi không thoát ra .”
“Lúc không còn buồn nữa, chính mình cũng chẳng hiểu sao trước đó lại buồn đến .”
“Tớ còn không thể đồng cảm với chính mình, thế mà lại luôn cố gắng hiểu Cố Vân Xuyên, tìm đủ lý do để biện hộ cho sự lẩn tránh của ta.”
Nghiêm Ý là người lắng nghe rất tốt.
Cô ấy không hùa theo để chửi Cố Vân Xuyên, chỉ :
“Cậu chỉ là ta thôi, không có gì sai cả. Tớ hồi mới chồng tớ, nếu ảnh sai chuyện gì, tớ cũng vô thức mắt nhắm mắt mở cho qua.”
Thì ra, thật lòng ai cũng từng như .
Thì ra, trạng của tôi… rất bình thường.
Tôi nâng ly chúc mình:
“Tha thứ cho bản thân, hòa với chính mình.”
Nghiêm Ý nhất quyết cụng một cái:
“Chúc người thân nhất của tớ, mong chúng ta đều có tương lai rực rỡ.”
Những ngày tiếp theo, chúng tôi chơi rất vui.
Tham gia lễ hội té nước, đạp xe dọc bờ biển, nhảy dù, ra khơi câu cá, những điều chưa từng .
Ngày trở về, vừa xuống máy bay tôi mới phát hiện Cố Vân Xuyên gọi rất nhiều cuộc.
Anh hình như vẫn canh bên điện thoại:
“Em về chưa, đến đón nhé!”
Tôi không trả lời ngay, mà kể cho nghe vài chuyện trong chuyến đi, rồi một câu tổng kết:
“Có vài hoạt em không thích lắm, đi cùng người mình quý, xong rồi cũng chẳng thấy khó chịu gì.”
“Em nhớ em từng muốn đi đạp xe đêm với , sợ em không đủ sức, còn không muốn ép em điều mình không thích.”
“Anh vừa muốn kéo em vào thế giới của , lại vừa có vẻ sợ em tiến vào – rốt cuộc là vì sao ?”
Chỉ nghe thấy tiếng “tút”, cúp máy. Tôi vẫn không có câu trả lời.
Tôi kéo vali trở về căn hộ mình riêng.
Căn hộ này cách xa trung tâm thành phố, ngoài cửa sổ là hàng cây cao vút, gió thổi tung rèm mang đến cảm giác bình yên.
Tôi không rời khỏi thành phố này.
Trong danh bạ của tôi, những “thần tài” – khách hàng lớn – đều ở đây, mà thực ra… tôi cũng không ghét nơi này.
Bạn thấy sao?