Tình Yêu Phai Nhạt [...] – Chương 5

Chương 5

5

Cố Vân Xuyên không thích đồ ăn nhạt, hoàn toàn có thể với tôi.

Anh ấy giỏi giang, tôi cũng không tệ.

Chỉ là chúng tôi mạnh ở những mảng khác nhau mà thôi.

Nhưng tôi và thật sự có những thói quen khác biệt.

Từ nhỏ, tôi đã quen ba mẹ cùng nhau chia sẻ mọi việc, hỗ trợ lẫn nhau, nên tôi không thể hiểu nổi vì sao Cố Vân Xuyên sau khi đi về lại không muốn đụng tay vào bất kỳ việc gì.

Anh không thích những việc đó.

Thế thì tôi thích chắc?

Anh tan mệt, chẳng lẽ tôi đi lại không mệt?

Hơn nữa, cho rằng ăn ngoài là lựa chọn tiện nhất, còn tôi thì không nghĩ .

Miền Nam ẩm thấp, dễ sinh nấm mốc.

Chỉ cần bật đèn lên là có thể thấy gián chạy tán loạn – thật sự rất kinh khủng.

Còn nhà bếp trong nhà, ít ra còn có thể dọn dẹp và giữ vệ sinh đúng cách.

Vậy nên, áp lực không phải do tôi tạo ra.

Mà là do ấy tự khoác lên người cái mác “người đàn ông tốt” mà sống trái với chính mình.

Đến bây giờ… chỉ là vì đã không thể tiếp tục cố gắng nữa.

Ăn xong cơm trưa, tôi kéo vali ra ngoài.

Anh dựa vào lan can ban công hút thuốc, thấy tôi đi ra thì lập tức nở nụ gượng gạo:

“Về sớm một chút nhé.”

Trong mắt là sự mong chờ, không dám mở lời bất cứ điều gì.

Không dám thẳng thắn, cũng không muốn giải quyết vấn đề, chỉ biết giả vờ như mọi chuyện vẫn ổn, nghĩ rằng còn kịp để cứu vãn.

Anh từ đầu đến cuối đều không tin tôi sẽ ra đi mà không quay lại.

Nghiêm Ý đón tôi ở sân bay, tôi từ trên xuống dưới:

“Sao cậu thay đổi nhiều ? Cố Vân Xuyên bắt nạt cậu à?”

Tôi kéo ấy né khỏi đám đông trong sân bay:

“Không có, đâu đến mức đó. Một người lớn như mình, sao dễ bị bắt nạt chứ?”

Cô không gì, lẳng lặng đưa tôi lên xe, rồi lục mãi trong túi xách lấy ra một chiếc gương nhỏ đưa tôi.

Tôi ấy khó hiểu.

Cô bắt đầu :

“Cậu vốn không hẳn là vui vẻ hoạt bát, lúc nào cũng mơ hồ, ngây ngô. Giờ thì khác, trông như người đã thấu mọi chuyện.”

“Dù mình không thích Cố Vân Xuyên, mình biết cậu thật sự rất ta.”

Tôi lặng người một lúc rồi bật khẽ:

“Tớ hơn ba mươi rồi, đâu còn như mười chín, hai mươi. Trưởng thành là con đường ai rồi cũng phải đi qua.”

Cô có vẻ sốt ruột:

“Không giống nhau đâu. Giống như khí chất và năng lượng bên trong cậu đã bị hút cạn rồi .”

Tôi bật :

“Nhìn giống người mới khỏi bệnh nặng hả?”

tôi đầy lo lắng:

“Mình không thích ta một phần là vì… cậu thích chia sẻ người cậu , việc cậu thích.

Nhưng duy chỉ có bè của Cố Vân Xuyên là cậu chưa từng nhắc tới.”

“Nếu thật sự cậu, ta chắc chắn sẽ giới thiệu cậu với bè.”

“Còn việc cậu không nhắc tới họ… phần lớn là vì ta không thân thiện với cậu.”

Tôi chợt nhớ ra trước đây từng thắc mắc vì sao Nghiêm Ý không rõ lý do ấy ghét Cố Vân Xuyên.

“Thật ra họ cũng không thể hiện rõ là thích hay ghét gì, cảm giác cứ… mập mờ khó hiểu.”

Nghiêm Ý lập tức ngắt lời tôi, không để tôi tiếp tục biện hộ cho Cố Vân Xuyên.

“Đó mới chính là vấn đề lớn nhất. Cậu không thể hòa nhập vào ta. Rất có thể là vì họ thường xuyên nghe Cố Vân Xuyên xấu cậu.”

“Ấn tượng ban đầu không tốt, người ta sẽ mang thành kiến. Vậy nên cậu mãi chẳng thể bước vào thế giới của ta.”

Những lời này như một tia sét đánh thẳng vào đầu tôi.

Tôi lập tức nhớ lại cái đêm đi giao đồ ăn hôm đó.

Người đang gọi điện với Cố Vân Xuyên rốt cuộc là ai?

Tại sao ấy có thể tự nhiên xấu tôi như ?

Ngoài bè của , còn ai vào đây nữa chứ?

Tôi chớp mắt, miệng hơi hé không nổi lời phản bác nào, theo phản xạ tránh ánh mắt của Nghiêm Ý, chiếc gương trong tay cũng dần trở nên mờ nhòe trước mắt.

Nghiêm Ý vòng tay ôm lấy tôi, vỗ nhẹ lên lưng:

“Tớ biết ra sẽ khiến cậu khó chịu.”

Sự thất vọng to lớn với Cố Vân Xuyên, cộng với nỗi áy náy vì từng không hiểu mình, như cơn sóng lớn đổ ập vào.

Suốt nhiều ngày, tôi cứ chìm nổi trong cảm giác ngột ngạt ấy.

Tôi cảm nhận rất rõ Nghiêm Ý đang cố tôi vui lên.

Nhưng… tôi lại không nhớ nổi cách để mỉm nữa.

Đọc tiếp

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...