Tình Yêu Phai Nhạt [...] – Chương 4

Chương 4

4

Sáng hôm sau, tôi dậy từ bảy giờ.

Cố Vân Xuyên mất ngủ cả đêm, vừa thấy tôi dậy đã phát hiện.

Rèm cửa còn chưa kéo, ngồi trên giường lơ ngơ hỏi:

“Sao dậy sớm , chẳng phải chiều mới bay sao?”

Tôi ác ý:

“Đi nấu cơm cho Cố Hạc.”

Anh lập tức tỉnh ngủ, giọng kìm nén:

“Tống Vũ, em có ý gì đấy?”

“Tự nấu một bữa ăn thôi, thì có gì đâu?” Tôi vừa mặc quần áo vừa đi vào nhà vệ sinh.

“Em ở nhà một mình nhiều, có mối quan hệ tốt với hàng xóm cũng thấy yên tâm hơn.”

Cố Vân Xuyên rõ ràng không nghĩ đơn giản như .

Mặt đen lại, nhất quyết đi theo.

Tôi bắt đầu lo Cố Hạc vừa mở cửa sẽ bị ăn .

May mà mở cửa là chó nhỏ Thường Vi, mặt nó thè lưỡi tươi, khiến Cố Vân Xuyên phải thả lỏng nắm .

Trương Phi Phi bụng hơi nhô ra, bước ra tản bộ, đứng cạnh Thường Vi nức nở:

“Chị Vũ ơi, em rời xa chị rồi biết phải sao đây huhu!”

Tôi xoa đầu Thường Vi, rồi vỗ vai ấy dỗ dành:

“Chưa nghén thì không sao đâu.”

Cố Hạc mặc tạp dề bước ra, tay tiện lau vào vạt áo, mỉm mời chúng tôi vào nhà.

Cố Vân Xuyên ngồi xuống, lúng túng và cứng ngắc.

Tôi thành thạo khoác tạp dề, vào bếp hướng dẫn Cố Hạc nấu ăn.

Trương Phi Phi vốn là kiểu người dễ gần, liền quay sang khen Cố Vân Xuyên hết lời:

“Mọi người bảo người Tiểu Vũ đẹp trai, không ngờ lại đẹp đến thế.”

Cô ấy còn quay sang giải thích với Cố Vân Xuyên:

“Tôi đang mang thai đôi, ốm nghén nặng lắm, ăn gì cũng khó chịu. Mỗi lần ngửi thấy mùi hoa quế trước cửa nhà là muốn nôn. May mà chuyển về đây, ngày nào cũng thơm lừng mùi cơm Tiểu Vũ nấu, phát khóc luôn.”

“Người tôi mặt dày lắm, cứ thế lên xin Tiểu Vũ giúp.”

Khả năng ăn của Cố Vân Xuyên bỗng như biến mất hoàn toàn. Anh ngây người nghe Phi Phi kể lại những việc tôi đã trong thời gian không có ở nhà.

“Anh đúng là có phúc lắm đấy, là Tiểu Vũ, ngày nào cũng ăn cơm ấy nấu.”

“Tiểu Vũ không chỉ nấu ăn ngon mà còn rất giỏi trong việc điều dưỡng cơ thể. Nhìn tôi bây giờ sắc mặt hồng hào chứ một tháng trước trắng bệch như xác, chẳng cần trang điểm cũng đủ đi đóng phim xác chết rồi.”

Nghe đến đây, Cố Hạc hơi nhăn mặt:

“Phi Phi!”

Trương Phi Phi lập tức bịt miệng:

“Được rồi rồi, em biết rồi, em linh tinh thôi.”

Bận rộn một lúc, mâm cơm cũng dọn lên.

Có món thanh đạm, cũng có món đậm vị.

Đừng vẻ ngoài bốc đồng của Phi Phi mà lầm, thật ra ấy thích ăn nhạt. Còn Cố Hạc – người trông trầm ổn – lại là kiểu không cay không vui.

Suốt một năm qua, tôi từng nghi ngờ chính mình.

Tôi đã nghĩ, có phải vì tôi không theo kịp Cố Vân Xuyên nên ấy mới cảm thấy áp lực, mệt mỏi?

Nhưng sau khi gặp đôi vợ chồng này, tôi chợt nhận ra: chuyện ăn uống khác biệt không thể ngăn cản hai người nhau.

Không thích ăn rau mùi thì cứ gắp ra trước, phần còn lại rắc thêm rau mùi sau. Chỉ là thêm một chiếc đĩa thôi mà.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...