Tình Yêu Nhầm Lẫn – Chương 3

Mẹ tôi bĩu môi, bố tôi liền hòa giải:

“Thôi thì đã gặp lại rồi, người ta không gì thì mình cũng coi như không biết. Chỉ cần chúng ta sống yên ổn là . Ba năm qua đã quá mệt mỏi rồi.”

Tôi vẫn chưa dám với bố mẹ là Thẩm Chiêu thích tôi, sợ họ sốc quá chịu không nổi.

Dù gì thì lúc đầu là tôi định lên giường với người ta, còn chủ tấn công nữa chứ.

Thôi, tạm thời cứ để yên đã.

Vừa về đến nhà, tôi lập tức gọi cho Thẩm Tâm Ý.

Khi nghe tôi kể rằng Thẩm Chiêu thích tôi, ấy lập tức hét ầm lên:

“Trời ơi, thật không đó? Cây sắt nghìn năm cuối cùng cũng nở hoa rồi! Tôi phải thông báo cho cả thiên hạ biết mới , còn phải chuẩn bị uống rượu mừng sớm nữa!”

“Tôi thật không hiểu, sao cậu cứ muốn gán ghép chúng tôi ?”

“Cậu biết gì chứ? Tôi luôn muốn trong nhà có một thím cỡ tuổi tôi, lại chơi thân với tôi, đến lúc đó tiền lì xì còn nhiều hơn.

Cậu còn có thể che chở tôi, đi ăn, đi chơi với tôi, nước chảy ruộng nhà mình vẫn tốt hơn người ngoài chứ!”

“Còn nữa, cậu phải nhanh chân lên! Cái con Lâm Thanh kia vừa đến nhà tôi đấy!”

“Cậu gì?”

“Ba mẹ ta có hợp tác ăn với nhà tôi, nên ta hay đến lắm!”

Hay đến?

Trong lòng tôi lập tức dấy lên một linh cảm xấu.

“Thế Thẩm Chiêu nghĩ gì?”

“Chú em dạo này bận ở văn phòng luật, bình thường chẳng gặp mấy, ta đến nhiều như , thì sớm muộn cũng đụng thôi.

Tôi thật với cậu, cậu cũng phải nhanh tay vào, lần này về nước nhớ đến văn phòng một chuyến, tranh thủ tạo mối quan hệ trước.”

“Nước chảy ruộng nhà mình” – tôi liền nộp đơn xin thực tập ở văn phòng luật của Thẩm Chiêu.

Không ngoài dự đoán, tôi nhận.

Khi Thẩm Chiêu gọi điện đến, tôi khúc khích:

“Nghe văn phòng luật bên đãi ngộ tốt lắm, em cũng muốn thử xem sao.”

“Không vấn đề gì, trước, cầu của rất nghiêm khắc. Làm thực tập sinh cho không phải chuyện .”

“Không sao đâu, cứ yên tâm, dù gì em cũng là sinh viên giỏi mà!”

Tôi biết mình không có nhiều kinh nghiệm, việc vặt thì vẫn ổn.

Hơn nữa trước đây vì theo đuổi mà tôi đã học thêm luật, thậm chí còn lấy bằng kép.

Ai ngờ ngày đầu tiên đi lại đụng ngay Lâm Thanh.

“Sao lại là ? Phó Thi Thi, còn mặt mũi đến đây sao?”

Tôi giơ một ngón tay lắc lắc:

“Cô Lâm à, tôi khuyên tốt nhất đừng ăn linh tinh trước mặt tôi, kẻo tôi kiện tội phỉ báng đấy.”

“Tôi đến đây việc, là thực tập sinh mới.”

Nói xong, tôi nhướng mày ta:

“Gần nước gần giếng mới dễ lấy nước, tôi nhất định sẽ theo đuổi bằng !”

6

Lâm Thanh đứng ngây ra:

“Cô thật không biết xấu hổ! Cô… trèo giường!”

“Sao nào? Con theo đuổi con trai là chuyện bình thường.

Thẩm Chiêu còn chẳng ngại, kêu gào cái gì!

Hay là vì không nên đố kỵ, lại sợ mất mặt nên không dám ?”

Cô ta tức đến đỏ mắt, giậm chân thình thịch rồi quay đầu chạy vào văn phòng của Thẩm Chiêu.

“Anh sư huynh, ta kìa! Một người như sao có thể vào việc !”

“Đuổi ta đi đi!”

Tôi nhẹ, ôm tài liệu bước vào văn phòng Thẩm Chiêu:

“Muốn đuổi tôi là không đâu, tôi có gì sai đâu.

Còn Lâm là gì ở văn phòng mà đòi quyết định chuyện nhân sự ở đây?”

Lâm Thanh tức giận giậm chân:

“Tôi cũng là người của văn phòng này, tôi phản đối thực tập ở đây!”

Thẩm Chiêu lạnh mặt:

“Lâm Thanh, là đích thân tuyển ấy.”

“Anh sư huynh, chẳng phải sẽ mãi mãi chăm sóc em sao?”

Tôi nhướng mày:

“Mãi mãi chăm sóc?”

Thẩm Chiêu tôi:

“Thi Thi, chuyện này để sau sẽ giải thích với em.

Em cầm tài liệu này ra ngoài xem trước đi.”

Nói xong, đẩy tôi ra ngoài, còn vỗ vai tôi:

“Anh sẽ xử lý.”

Rồi đóng cửa lại.

Tôi vào trong, thấy dáng vẻ Thẩm Chiêu, lòng chợt lạnh đi nửa phần.

Hay thật đấy, lúc trước thích tôi, bảo sư muội chỉ là người thầy nhờ chăm sóc, mà bây giờ lại chắn tôi ngoài cửa.

Khoan đã, tôi nhớ Lâm Thanh từng ấy sắp đính hôn.

Vậy rốt cuộc là đính hôn với ai?

Hôm qua tôi quên mất chưa hỏi Thẩm Tâm Ý, định gọi điện thì tổ trưởng đã chạy tới đưa cho tôi một xấp tài liệu, bảo tôi đi photo, còn có một đống điều luật phải học thuộc.

Đợi đến lúc tôi xử lý xong thì đã trưa.

Thẩm Chiêu vẫn bận rộn trong văn phòng, không ra ngoài, bên trong thỉnh thoảng còn vang lên tiếng khóc.

Tôi nghe không rõ, chỉ thấy sau khi Lâm Thanh đi ra thì mắt đỏ hoe, lúc ngang qua tôi còn trừng mắt lườm một cái.

Tôi vào bên trong, thấy Thẩm Chiêu không có ý định ra, liền lấy điện thoại nhắn tin hỏi Thẩm Tâm Ý.

Mãi sau ấy mới trả lời:

“Tớ cũng không rõ lắm, trước kia đúng là có nghe ba mẹ tớ nhắc qua hình như là vì một bản hợp đồng nào đó.”

“Nhưng cậu yên tâm, chuyện đó tuyệt đối không thành đâu.”

“Hơn nữa, giờ ấy có cậu rồi, Lâm Thanh phải tránh sang một bên!”

Tôi thấy trong lòng rất bực bội.

Ngẩng đầu lên liền thấy Lâm Thanh đứng trước mặt.

“Phó Thi Thi, ra đây, tôi muốn chuyện với .”

“Không rảnh.”

“Liên quan đến Thẩm Chiêu đấy, chẳng lẽ không muốn biết ấy sắp đính hôn với ai sao?

Tôi biết trong lòng không phục, có vài chuyện, có quyền biết! Có đi hay không tùy !”

Cô ta quay người rời đi, tôi ngập ngừng một chút rồi vẫn đi theo.

Tới quán cà phê dưới lầu, ta vênh váo tuyên bố:

“Người đính hôn với Thẩm Chiêu là tôi.”

“Anh ấy từng hứa sẽ chăm sóc tôi. Phó Thi Thi, tôi biết không vui, đó là sự thật.

Không tin thì cứ đi hỏi ấy.

Nếu muốn yên ổn mà việc thì tốt nhất đừng vào tôi.

Bằng không, tôi có thể khiến không yên thân ở đây đâu!”

Tôi bật , trong lòng lại nghẹn đắng.

Mới hôm qua tôi vừa biết ấy thích tôi, mà hôm nay đã biết ấy có hôn ước.

Tôi đứng dậy rời đi, lặng lẽ quay lại văn phòng.

Thấy Thẩm Chiêu vừa bước ra khỏi phòng, tôi lập tức cảm thấy tủi thân – cái đồ đàn ông tồi!

Thẩm Chiêu tôi, gõ gõ lên bàn:

“Ăn trưa chưa?”

Tôi lắc đầu:

“Chưa.”

“Đi thôi, đưa em đi ăn.”

“Không cần đâu, em còn nhiều việc.”

“Phó Thi Thi, đừng quên là em vừa mới nhập viện đấy!”

“Cái tên khốn kia không chịu chịu trách nhiệm, chẳng lẽ em cũng không muốn tự chịu trách nhiệm với bản thân sao?”

7

Nghe đến chữ “trách nhiệm”, tôi lập tức nổi đóa:

“Không cần! Em tự đi!”

Tôi xách túi chạy ra ngoài.

Khi Thẩm Chiêu đuổi theo thì tôi đã vào thang máy, cửa vừa đóng lại, nước mắt tôi liền tuôn ra.

Cái tên khốn này, cái đồ tồi tệ – Thẩm Chiêu đúng là đồ cặn bã!

Tôi đã nghĩ hay là bỏ thực tập luôn cho rồi.

Nhưng mà… đây là cơ hội tôi vất vả lắm mới có , không thể bỏ cuộc.

Vừa ra tới tầng dưới không lâu, tôi đã bị Thẩm Chiêu đuổi kịp.

“Phó Thi Thi, dù muốn chết thì cũng nên cho chết rõ ràng chứ?

Rốt cuộc là chuyện gì?

Anh chỉ vài câu với ta thôi mà, em đã thay đổi rồi. Có phải ta gì với em không?”

Nghe tôi không nhịn nữa, cầm túi đập thẳng vào người ta:

“Anh là đồ khốn! Anh có hôn ước rồi, sao còn dây dưa với tôi?”

“Thẩm Chiêu, đây là cách trả thù tôi à? Tôi thừa nhận, thành công rồi đấy!”

Thẩm Chiêu xoa trán – chỗ bị tôi đập trúng – thở dài:

“Sao em lại dễ tin lời người khác thế?”

“Phó Thi Thi, không có hôn ước gì hết.

Anh từng sẽ chăm sóc ta là thật, đó là vì thầy nhờ vả.

Nhưng bây giờ ta không còn là sư muội nữa.

Cô ta bị thầy đuổi rồi.”

“Hôn ước mà ta là do nhà ta tự tung tin ra.

Người có hôn ước với nhà họ là Thẩm Kha – họ của Tâm Ý, học mỹ thuật bên nước ngoài, về nước mấy lần thôi.”

“Vì hai nhà có quan hệ ăn, nên ta hay sang chơi, sau đó quen biết với .

Người lớn thấy hợp liền gán ghép, ai ngờ ta lại thích , rồi tự mình tưởng tượng ra mọi thứ.”

“Hôm nay đã rõ ràng rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...