Chủ cũ chỉ mang theo quần áo, đồ dùng cá nhân, nồi niêu xoong chảo, còn lại đồ gia dụng và nội thất vẫn giữ nguyên. Trước khi đến, Phó Tuấn gọi điện cho tôi: “Bảo bối, tối nay em muốn ăn gì? Anh tự tay nấu cho em!”
Anh ấy với giọng đầy tự tin.
Đ.ọ.c full tại page Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các !
Quen nhau hai tháng, tôi vẫn chưa biết ấy có thể nấu ăn. “Vậy ăn lẩu đi.”
“Lẩu thì đơn giản, nếu bảo bối muốn ăn, sẽ đi mua nguyên liệu ngay, lát nữa về liền.”
Sau khi cúp máy, tôi ngồi chờ ở nhà.
Gần một tiếng sau, Phó Tuấn mới về đến nơi.
Tôi trực tiếp đi từ nhà mình sang đối diện. Cảm giác này khiến tôi hơi ngại ngùng, như thể hai chúng tôi đã sống chung .
Phó Tuấn đặt tay lên vai tôi, ấn tôi ngồi xuống ghế sofa: “Bảo bối cứ ngồi đây đi, để đi rửa rau. Mấy loại trái cây này mua cho em đấy, ăn trước đi nhé.”
Trên bàn là một đĩa trái cây với dưa hấu, đào, cherry… tổng cộng năm loại.
Tôi nhíu mày: “Sao mua nhiều thế? Em ăn không hết đâu, đừng vì em mà tiêu tiền lung tung.”
Phó Tuấn vừa bước vào bếp lại đột ngột quay ra, cúi người hôn nhẹ lên môi tôi. Tôi lập tức đỏ mặt, tim đập thình thịch như có mật ong rót vào.
“Anh… sao tự nhiên lại hôn em?”
“Tiêu tiền cho em sao có thể gọi là lãng phí ?” Phó Tuấn xoa đầu tôi, “Ngoan, ăn đi.”
Anh ấy vừa đi vài bước lại nhớ ra điều gì đó, liền dừng lại: “À đúng rồi, còn mua xoài để trong tủ lạnh nữa, ăn xong cắt cho em.”
“Vâng.”
Tôi cầm lấy một quả đào cắn một miếng, hương vị ngọt lịm, y hệt loại đào năm trăm tệ một quả mà tôi hay ăn khi ở nhà.
“Tuấn Tuấn, đào này ngon quá, bao nhiêu tiền ?” Tôi hỏi vọng vào bếp.
9
Phó Tuấn đi ra, có vẻ hơi chột dạ, lắp bắp : “Không bao nhiêu cả… Anh… mua ở một sạp trái cây ven đường. Chỉ còn lại vài quả, mua rẻ lắm, có một tệ một cân thôi.”
Tôi gật gù tán thưởng: “Một tệ một cân mà chất lượng thế này, ngon ghê!”
“Em thích thì ăn nhiều một chút… đừng ăn quá nhiều, lát nữa còn ăn cơm.” Anh ấy mỉm , sau đó lại vào bếp.
Tôi ăn một quả đào rồi nghĩ mình cũng không thể ngồi không mãi .
Lúc nãy ấy muốn cắt xoài, để tôi tự cắt đi.
Tủ lạnh đặt ngay trong phòng khách, sát với cửa bếp.
Tôi mở tủ lấy ra một quả xoài.
Trên quả xoài dán một mã QR.
Ở nhà tôi, hoa quả thường có dán mã QR như thế này. Quét mã lên là có thể thấy thông tin đầy đủ, từ nơi sản xuất đến số lượng xuất khẩu hằng năm.
Trước đây tôi cứ nghĩ tất cả trái cây trên thị trường đều có mã QR. Nhưng sau khi rời nhà, tự mình tằn tiện đi mua hoa quả giá rẻ, tôi mới phát hiện ra… không phải .
Tôi thoáng qua Phó Tuấn.
Anh ấy cũng vừa liếc tôi, thấy tôi cầm quả xoài, lập tức bước ra khỏi bếp: “Bảo bối, em muốn ăn à? Để cắt cho em.”
Nói xong, ấy đưa tay định lấy lại quả xoài từ tay tôi.
Tôi không đưa, : “Em muốn quét thử mã QR xem…”
“Mã này…” Phó Tuấn thoáng hoảng loạn, “Chỉ là mã của tiệm hoa quả thôi, thanh toán xong rồi.”
Anh ấy cầm lấy quả xoài trong tay tôi, vỗ vai tôi dịu dàng: “Bảo bối cứ ngồi xem TV đi, để cho.”
Tôi cảm thấy ấy hơi kỳ lạ.
“Anh sao thế? Có chuyện gì à?” Tôi hỏi, rồi dịu dàng tiếp: “Chúng ta là người , có chuyện gì cứ với em mà.”
Phó Tuấn đặt điện thoại xuống, xoa xoa vành tai, lắp bắp “Anh… chỉ là cảm thấy lần đầu em sang nhà , chuẩn bị thế này vẫn chưa đủ tốt.”
“Đã rất tốt rồi mà.” Tôi , “Anh đừng nghĩ nhiều, cũng đừng tạo áp lực cho mình.”
Ánh mắt Phó Tuấn trở nên sâu thẳm, dịu dàng : “Bảo bối, em thật tốt.”
Tôi bỗng cảm thấy có chút cay cay nơi khóe mắt.
Có phải ấy đang tự trách bản thân vì không thể cho tôi những thứ tốt nhất không? Nhưng tôi vẫn chưa thật với ấy…
Tôi do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn nuốt lời định xuống. Đợi thêm một chút nữa .
Ngày tháng cứ thế trôi qua mỗi ngày đối với tôi đều như đang bước đi trên băng mỏng.
Ba mẹ tôi vẫn thường xuyên đến tìm tôi, mang đồ ăn sáng cho tôi. Tôi rất sợ một ngày nào đó Phó Tuấn sẽ vô thấy họ.
Thời hạn một tháng mà ba mẹ cho tôi cũng chỉ còn lại ba ngày.
Bố tôi bắt đầu sốt ruột, gọi điện thúc giục:
“Bảo bối, con vẫn chưa chịu đủ khổ à? Còn ba ngày nữa, nếu con không về, ba sẽ đích thân đến đón con!”
“Ba, ba cho con thêm mấy ngày nữa đi mà, con xin ba đấy.”
Càng ngày Phó Tuấn càng đối xử tốt với tôi hơn, còn tôi thì càng ngày càng chột dạ. Tôi không dám thật với ấy.
Nếu ấy biết tôi luôn lừa dối , liệu ấy có chia tay với tôi không?
Tôi không phải kiểu con mù quáng vì , Phó Tuấn là mối đầu của tôi, tôi thật lòng mong muốn có một kết cục tốt đẹp với ấy.
Dưới sự nài nỉ của tôi, bố tôi lại nhượng bộ, cho tôi thêm nửa tháng nữa.
Đồng thời, ông còn với tôi:
“Ngày 28 này, khách sạn Hoàng Cung có một buổi đấu giá, ba đã gửi danh sách các món đấu giá cho con rồi, con xem có thích món nào không?”
“Vâng, con xem ngay đây.”
Tôi biết bố tôi đang muốn kích thích thói quen tiêu tiền của tôi, mong tôi nhanh chóng quay về. Nhưng lần này, tôi tỉnh táo mà mắc bẫy.
Lướt qua danh sách các món đấu giá, tôi phát hiện một món đồ tôi rất thích—một cặp vòng tay cổ bằng ngọc, kiểu dáng dành cho các cặp đôi.
Chỉ còn hơn mười ngày nữa là đến kỷ niệm 100 ngày nhau của tôi và Phó Tuấn. Tôi quyết định sẽ mua cặp vòng này để quà cho ấy!
10
Dạo gần đây, tôi nhận ra Phó Tuấn chuyện luôn ngập ngừng, cứ như muốn gì đó lại không dám.
Sau khi ấy một lần nữa định rồi lại thôi, tôi chủ lên tiếng: “Anh có gì thì thẳng đi.”
Thực ra, ấy cứ như lại khiến tôi càng hoang mang, thậm chí còn nghĩ ngợi lung tung. Không lẽ… ấy thích người khác rồi sao?
Tôi thừa nhận, tôi thực sự thích Phó Tuấn, lúc nào cũng muốn ở bên ấy, muốn dính lấy ấy… Nhưng nếu ấy thật sự thay lòng, tôi cũng sẽ không níu kéo.
“Nếu thích người khác rồi thì…”
Còn chưa hết câu, Phó Tuấn đã giữ chặt cằm tôi, hôn mạnh lên môi tôi một cái.
Sắc mặt ấy có chút trầm xuống, giọng đầy bá đạo: “Em đang linh tinh gì thế? Trong lòng chỉ có một mình em!”
Wow, đúng kiểu bá đạo tổng tài luôn ấy!
Tôi thích.
Tôi hơi xấu hổ, gật đầu: “Vậy rốt cuộc muốn gì?”
Phó Tuấn lại chần chừ một lúc, sau đó : “Anh chỉ cảm thấy em quá tốt, nếu một ngày nào đó phạm phải sai lầm gì đó, sợ rằng sẽ không xứng với em nữa, sợ em không tha thứ cho .”
“Chỉ cần không phải lỗi lầm gì quá lớn, em sẽ không giận đâu.”
Nghe tôi , sắc mặt ấy vẫn không thả lỏng.
Anh ấy tôi một lúc lâu, trong mắt dường như lóe lên chút chột dạ, rồi chợt thở dài: “Bảo bối, nếu như …”
“Nếu như cái gì?” Tôi cũng bắt đầu hồi hộp theo.
Phó Tuấn hít sâu một hơi, đột nhiên bật : “Anh muốn là, nếu đến ngày kỷ niệm 100 ngày nhau, có chút việc bận vào buổi tối, không thể ở bên em suốt cả ngày, em có giận không?”
[…]
Hóa ra chỉ là chuyện này?
“Em còn tưởng chuyện gì nghiêm trọng lắm, có gì đâu mà phải rối rắm thế chứ?”
“Anh biết ngay bảo bối của là tốt nhất mà!” Phó Tuấn ôm tôi vào lòng, lại hôn tôi một cái.
Ánh mắt hoa đào của ấy tràn đầy ý : “Nhưng bảo bối này, chỉ bận một chút vào buổi tối thôi, ban ngày và sau 10 giờ đêm vẫn có thể ở bên em.”
Ờ…
Ban ngày thì không sao, sau 10 giờ đêm… thì “ở bên nhau” kiểu gì nhỉ?
Tôi cúi đầu, sợ rằng ấy sẽ nhận ra hai má tôi đang đỏ bừng, sau đó khẽ gật đầu: “Được thôi.”
Vừa hay từ 7 giờ đến 10 giờ tối hôm đó tôi cũng có việc bận.
Rất nhanh đã đến ngày đấu giá.
Tôi về nhà trước. Trong phòng thay đồ, mẹ tôi lại chuẩn bị sẵn hàng loạt trang phục mới cho tôi.
“Mẹ, cái túi Chanel này có từ khi nào ?” Tôi cầm lấy chiếc túi mới tinh hỏi mẹ tôi.
Mẹ tôi liếc một cái: “Mẹ cũng quên mất rồi, lại mới về thêm ba cái Hermès nữa đấy, ở bên kia kìa.” Bà tiện tay chỉ một cái.
“Vậy con lấy cái này đi.”
Dù sao cũng chỉ là một buổi đấu giá, không cần phải ăn diện quá cầu kỳ.
Tôi chọn một bộ CELINE thích, đi đôi giày đế đỏ, khoác thêm chiếc túi Chanel mới rồi lên đường đến hội trường đấu giá.
Những món đấu giá đầu tiên chẳng có gì hấp dẫn tôi, buồn chán đến mức suýt ngủ gật trong phòng VIP trên tầng hai.
Chờ hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến món đồ tôi muốn—cặp vòng tay cổ.
Tôi lập tức phấn chấn, ngồi thẳng lưng.
Giá khởi điểm là 300.000 tệ. Tôi giơ bảng ngay lập tức.
Người chủ trì hô: “350.000 tệ lần thứ nhất!”
Ngay sau đó, ông ta lại hô tiếp: “400.000 tệ lần thứ nhất!”
Hả? Có người dám tranh với tôi à?
Cặp vòng này tôi nhất định phải có .
Tôi tiếp tục giơ bảng!
Đ.ọ.c full tại page Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các !
“450.000 tệ lần thứ nhất!”
“500.000 tệ lần thứ nhất!”
Chẳng mấy chốc, giá cặp vòng đã bị đẩy lên 1 triệu tệ.
Tôi mất kiên nhẫn, liền ra hiệu cho người quản gia đi cùng hô giá:
“1,5 triệu tệ!”
Lời vừa dứt, từ căn phòng bên cạnh cũng vang lên giọng nam trầm thấp:
“2 triệu tệ!”
Tôi quản gia, lại báo giá mới.
“2,8 triệu tệ!”
Giọng trong phòng bên kia cũng không hề yếu thế:
“3 triệu tệ!”
Bạn thấy sao?