1
Hôm nay, địa điểm hẹn hò chính là tiệm trà sữa nơi tôi thêm.
Vừa đưa một ly “Dương Chi Cam Lộ” cho khách, tôi đã bị thu hút bởi bóng dáng cao lớn ngoài cửa hàng.
Là Phó Tuấn!
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Anh ấy giơ tay, lắc lắc túi nhựa trắng tinh trong tay, bên trong chắc cũng có hai ly trà sữa hoặc gì đó tương tự.
Tôi với đồng nghiệp một tiếng, tháo tạp dề rồi bước ra ngoài.
“Tuấn Tuấn!”
Phó Tuấn mặc áo thun trắng tinh, quần jeans bạc màu vì giặt nhiều, vẫn không thể che giấu vẻ đẹp trai và khí chất cao quý trời sinh của ấy.
Đừng ấy nghèo kiết xác bây giờ, tôi tin chắc Phó Tuấn là một cổ phiếu chất lượng cao!
Ánh mắt sâu thẳm của Phó Tuấn tràn đầy thương và mãn nguyện, ấy lấy từ túi nhựa ra hai ly “Dương Chi Cam Lộ”, đưa tôi một ly, “Bảo bối, hôm nay nhận lương rồi, đã chuyển cho em ba nghìn.”
Tôi bận bịu từ sáng sớm đến giờ, còn chưa kịp xem điện thoại.
“Anh chỉ có tám nghìn tiền lương mỗi tháng, đừng đưa em nữa.” Tôi nhận ly trà sữa đưa, cắm ống hút uống một ngụm.
Hả?
Ngon quá ?
Không biết ấy mua từ cái quán nhỏ xó xỉnh nào, trên ly có ba chữ “Một Chút Xíu”.
Tên này chỉ có thể một chữ: “Tuyệt!”
Điểm Tâm Nhỏ mà thấy chắc không kiện đâu.
Đừng nó là hàng nhái, hương vị lại đỉnh thật đấy, ngon hơn cả ly ba mươi tám đồng của tiệm tôi !
“Tuấn Tuấn, quán Một Chút Xíu này ở đâu thế? Ngon quá, chắc đắt lắm hả?”
“Không đắt.” Phó Tuấn khẽ ho một tiếng, “Năm tệ một ly, quán ở nơi hẻo lánh quá, khó tìm, sau này em muốn uống thì với , đi mua cho.”
Tim tôi ngọt ngào lắm, tự do đem đến sự ngọt ngào không bao giờ có trong những cuộc hôn nhân do cha mẹ sắp đặt hay vì lợi ích gia tộc.
Tôi rạng rỡ, “Được!”
Nhưng tôi vẫn với ấy: “Năm tệ cũng không rẻ đâu, uống lần này thôi là rồi. Tuấn Tuấn, để dành tiền đi, sau này ăn gì đó.”
Phó Tuấn vào tiệm trà sữa nơi tôi việc, “Bảo bối, hứa với em, nhất định sẽ cố gắng việc, kiếm thật nhiều tiền.”
“Ừm, chúng ta cùng nhau cố gắng!” Tôi cũng đầy tự tin.
Nhưng Phó Tuấn không biết, thật ra nhà tôi giàu nứt đố đổ vách.
Cũng chính vì thế mà ba mẹ nuôi tôi thành một con sâu gạo.
Có quá nhiều tiền, trước năm hai mốt tuổi, tôi sống như một con sâu gạo mà không hề cảm thấy áy náy, dù sao tiền nhà tôi có tiêu cả đời cũng không hết.
Nhưng không ngờ ba mẹ tôi vẫn lo xa, sợ rằng sau khi họ qua đời, tôi gặp phải chuyện gì sẽ không có ai lo cho tôi.
Theo lời họ …
“Dù con có bị chúng ta dạy hỏng rồi, con mãi mãi là bảo bối của ba mẹ!”
“Nhiên Nhiên, ba mẹ đã chọn cho con một mối hôn sự, gia đình đối phương môn đăng hộ đối với nhà mình, sau này dù ba mẹ có không còn nữa, cũng sẽ có người lo cho con, con vẫn có thể tiếp tục sống cuộc đời sâu gạo.”
Mẹ tôi gật đầu lia lịa, “Đúng đúng, chính là cậu ấm nhà họ Phó, vừa đẹp trai lại tài giỏi, Nhiên Nhiên, con đi gặp đi!”
Tôi mặt mày như tro tàn, “Ba mẹ, con mới hai mốt tuổi.”
Nhưng ba mẹ tôi rất kiên quyết, tôi phản đối thế nào cũng không lay chuyển họ.
Thế là tôi cãi nhau một trận lớn với ba mẹ rồi bỏ nhà đi.
Trước khi đi, tôi còn hạ quyết tâm, “Con không phải sâu gạo! Con có thể tự nuôi sống bản thân! Cứ chờ xem!”
Đúng lúc trường đại học khai giảng, tôi đi học luôn.
Ba mẹ tôi muốn đến thăm tôi, lần nào tôi cũng từ chối.
Tôi bị đả kích mạnh, nhất định phải chứng minh rằng mình không phải là sâu gạo!
Sau khi biết tôi đi thêm khắp nơi, mẹ tôi khóc xin lỗi rồi gửi tiền cho tôi.
Lúc đó tôi đã hết giận, vẫn muốn chứng tỏ bản thân.
“Ba mẹ, con thấy đây là một cơ hội rèn luyện tốt, ba mẹ cũng muốn thấy con mình độc lập kiên cường chứ?”
Trên màn hình, ba mẹ tôi nhau đầy nước mắt rồi gật đầu.
“Nếu con kiên quyết thì cũng , đừng khổ bản thân quá, tiền ba mẹ vẫn gửi cho con mỗi tháng, đừng để mình chịu khổ.”
Tôi gật đầu.
Mẹ tôi lau nước mắt, đột nhiên hừ một tiếng, “Tên nhóc nhà họ Phó cũng cứng đầu lắm, không chịu gặp con thì thôi, còn chạy trốn biệt tích, bây giờ nhà họ Phó cũng ngại gặp ba mẹ.”
[…]
Không ngờ tên nhóc nhà họ Phó ấy lại đồng tâm hiệp lực với tôi chuyện này.
Tôi giả vờ tức giận, “Dù sao họ Phó cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì! Nhà ta có tiền, lại càng không phải thứ tốt!”
Nói xong tôi cúp máy, tháo tai nghe, chuẩn bị quay lại tiệm.
Nhưng vừa quay người, tôi đã đâm sầm vào một vòng tay rộng rãi, rắn chắc.
Chính là Phó Tuấn.
Sau này tôi mới biết, ấy cùng tuổi với tôi, là hotboy của đại học Thanh Hoa.
Đại học Thanh Hoa và trường tôi nằm ở hai đầu thành phố, một Đông một Tây.
Phó Tuấn đẹp trai, học giỏi, chỉ có một khuyết điểm duy nhất là… nghèo k/iết x/ác.
Nhưng tôi không cho rằng đó là khuyết điểm.
Người trẻ có tay có chân, chúng tôi sẽ tự lập, tương lai đầy hứa hẹn!
Lúc này đang giữa trưa, ánh mặt trời rực lửa thiêu đốt không khí.
Ánh mắt sâu thẳm của Phó Tuấn ánh lên nụ ,
“Anh họ Phó, không có tiền, nên… em có thể rút lại câu vừa rồi không?”
Tôi vừa gì nhỉ?
À đúng rồi, tôi họ Phó không phải thứ tốt đẹp gì.
Họ Phó mà giàu thì lại càng không tốt.
Huynh đài, đây là đòn lạc đạn rồi.
“Xin lỗi, em không .” Tôi mỉm giải thích.
Chúng tôi nhau, trong không khí lóe lên tia lửa lạ kỳ.
Thế là, một lần rồi hai lần, chúng tôi đến với nhau.
2
Sau khi quấn quýt với Phó Tuấn một lúc bên ngoài quán, tôi phải quay lại việc.
Anh ấy nắm tay tôi, lại một lần nữa cam đoan:
“Bảo bối, nhất định sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền để em không phải vất vả thế này nữa.”
Tôi rất cảm , vẫn :
“Anh cố gắng trước hết là vì bản thân mình, cũng như em bây giờ nỗ lực là vì chính em.”
“Chúng ta trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình vì đối phương, tuyệt đối không phải vì đối phương mà mới muốn trở nên tốt hơn.”
Ánh mắt hoa đào của Phó Tuấn sáng lên lấp lánh, trong mắt , giây phút này tôi chính là điểm sáng nhất.
“Bảo bối, em đúng lắm, chúng ta cùng nhau nỗ lực, trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình!”
Bỗng có bốn người cùng bước vào quán, tôi sợ đồng nghiệp Tiểu Giả không xoay sở nổi nên đành luyến tiếc kết thúc buổi hẹn.
Phó Tuấn hơi đỏ mặt, chỉ vào má mình:
“Hôm nay… cái đó…”
Câu chuyện của tôi và ấy thuộc kiểu sét đánh, giờ lại như hai đứa trẻ ngây ngô, hôn một cái mà cũng đỏ mặt.
Tôi kiễng chân hôn nhẹ lên má , hơi ngại ngùng:
“Em đi đây.”
Anh gật đầu: “Ừ, cũng phải đi rồi.”
Phó Tuấn nhiều công việc cùng lúc, ngoài việc bảo vệ tại một khu chung cư cao cấp, ấy còn bốc vác ở công trường.
Tôi thực sự không biết phải thật với ấy thế nào.
Ban đầu là vì lo tự ái, sau vài tháng bên nhau, tôi nhận ra ghét người giàu đến mức nào, càng không dám ra sự thật.
Thật ra, ngoài tính cách có phần căm ghét giới nhà giàu, thì Phó Tuấn rất tuyệt.
Tôi đứng trước cửa hàng vẫy tay tạm biệt, lái xe điện rời đi.
Giờ lái xe điện giỏi hơn nhiều rồi, tôi nhớ hồi mới , chạy xiêu vẹo lắm, buổi hẹn đầu tiên xong, còn lao thẳng vào bụi cây bên đường.
Lúc đó tôi vội vàng chạy đến đỡ dậy, lo lắng hỏi có sao không.
Anh xấu hổ đáp:
“Không sao, chỉ là trước đây đi thêm, nơi gần thì chạy bộ, xa hơn thì đi xe đạp chung. Đây là chiếc xe điện ba tay mà mới mua, chưa quen chạy lắm.”
Tôi xót xa hết sức.
Anh chắc là vì muốn tiện hẹn hò với tôi mới cắn răng mua chiếc xe điện này, mà còn là xe điện đã qua tay ba đời.
Lòng tôi tràn đầy cảm giác mạnh mẽ:
“Tuấn Tuấn, sau này em tặng một chiếc Hennessey!”
Ánh mắt ấy lóe lên điều gì đó, sau đó ngây ngô hỏi tôi:
“Bảo bối, Hennessey là gì?”
Tôi gượng , lúng túng giải thích:
“Là một dòng siêu xe em thấy trên mạng, mắc lắm, chắc chắn em không mua nổi đâu.”
“Em cũng quan tâm đến siêu xe hả?” Phó Tuấn nở nụ rạng rỡ, “Vậy sẽ cố gắng kiếm tiền, sau này mua một chiếc Hennessey tặng bảo bối của .”
Mặc dù… có hơi giống hai kẻ nghèo đang vẽ bánh cho nhau, trai tôi đẹp trai quá, bánh vẽ của ấy tôi rất thích ăn.
Hơn nữa, tôi đâu có thực sự nghèo, tôi có bánh mì rồi, ấy chỉ cần cho tôi là đủ.
Tôi thu lại dòng suy nghĩ.
Một chiếc Koenigsegg lướt qua trước mặt tôi, biển số là năm con số tám đầy kiêu ngạo, chạy cùng hướng với Phó Tuấn.
Tôi vừa định quay người, thì một chiếc Rolls-Royce lại đập vào mắt tôi.
Nhìn biển số quen thuộc, tôi giật mình, vội vàng theo hướng Phó Tuấn rời đi.
May quá, không còn thấy bóng dáng ấy đâu nữa.
Tôi lập tức chạy đến, kéo ba mẹ tôi ra một góc.
“Ba mẹ, không phải con đã đừng đến chỗ con rồi sao?”
3
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Mẹ tôi bộ đồng phục việc của tôi, nước mắt lập tức rơi xuống, quay sang bố tôi một cái.
“Ông xem con chúng ta bây giờ sống như thế nào đây? Ông còn đứng đó mà cái gì?”
Bố tôi chỉ vào chiếc Koenigsegg One:1 vừa chạy qua “Tôi nhớ chiếc One:1 đó cả nước chỉ có một chiếc, là của nhà họ Phó…”
“Bây giờ còn quan tâm gì đến nhà họ Phó với cái One:1 chứ? Ông mau khuyên con bé đi!” Mẹ tôi túm lấy tay bố, kéo một cái.
“Phải phải.” Bố tôi sốt ruột và đầy đau lòng khuyên nhủ: “Bảo bối à, đừng nữa không? Con muốn chứng minh bản thân thì cũng không cần phải khổ mình như , về công ty nhà mình đi, bố sẽ sắp xếp cho con một vị trí.”
Bạn thấy sao?