Vị thái tử gia kia cau có cả buổi tối, không biết người này là thật sự ngu ngốc hay là tự cho rằng quyền thế nhà mình ngập trời, đối mặt với nhiều tiền bối như mà vẫn giữ cái kiểu cách thiếu gia.
Thầy Hạ – người công nhận là có tính tốt trong giới cũng không nhịn nữa.
“Có vài người trẻ tuổi vẫn quá nông nổi, đến đây, Thịnh Khanh, uống thêm chút canh hạt sen mà thầy Hoàng nấu cho, hạ hỏa đi.”
Phó Thịnh Khanh vắt chéo chân, ngạo nghễ.
“Đừng có ra vẻ người già dạy đời trước mặt tôi, sau lưng tôi là Thiên Thịnh Giải Trí, là độ cao mà các người cả đời cũng không với tới . Muốn dạy dỗ tôi? Cũng xem lại bản thân mình nặng nhẹ thế nào đã.”
Tôi giật mình, đôi đũa trong tay rơi xuống.
Thiên Thịnh Giải Trí… Không phải là cái nhà đầu tư mà chị tôi muốn đầu tư cho tôi sao?!
Khoan đã, chẳng phải Phó Thịnh Khanh lúc trước theo đuổi là chị tôi à? Hắn ta biết chúng tôi là chị em sinh đôi rồi? Hơn nữa, trên mạng đồn nhà hắn không phải bất sản sao? Sao giờ lại nhảy ra một công ty giải trí hàng đầu thế này?
Không chỉ mình tôi ngớ người, tất cả mọi người có mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chỉ có Quý Thanh Trúc vẫn ung dung uống canh, mang theo vẻ bình tĩnh khác biệt.
Cuối cùng, trò hề này kết thúc bằng việc thầy Hạ rời bàn, Phó Thịnh Khanh đút tay vào túi bỏ đi.
Đạo diễn đã thay chiếc khăn lau mồ hôi thứ hai, vẻ mặt đầy sầu não, bên nào ta cũng không dám đắc tội.
Các khách mời khác nhau, bụng đầy tâm sự rời đi, tôi cũng không ngoại lệ, chỉ thấy bóng dáng Quý Thanh Trúc đang đi về phía hậu trường, lúc này tôi không rảnh để ý, vội vàng chạy về phòng gọi video cho chị tôi.
Khuôn mặt giống hệt tôi xuất hiện trên màn hình, miệng còn đang hút trà sữa, tôi thuật lại ngắn gọn hình hôm nay, bên kia im lặng một hồi, tôi sốt ruột.
“Chị, không phải chị ông lớn đó là một ông già sao? Sao lại liên quan đến Phó Thịnh Khanh rồi? Không lẽ là hắn…”
Chị tôi cắt ngang lời tôi, giọng điệu chắc chắn.
“Không phải, hắn ta người nông cạn muốn chết, cũng không có đầu óc để bày mưu tính kế vòng vo đâu. Rất có thể chỉ là có chút quan hệ lợi ích với Thiên Thịnh thôi.”
Chị ấy day trán ở đầu dây bên kia, có vẻ lại nhớ đến những ngày tháng bị đeo bám.
“Tóm lại, em ít tiếp với hắn ta đi, dính vào hắn ta giống như dính vào cái thứ gì đó ấy, dù có lau sạch rồi thì vẫn hôi.”
Tôi biết chị tôi luôn có tài hình dung, đột nhiên cảm thấy cả căn phòng đều có mùi. Nhưng dù sao trái tim cũng đã thả lỏng, may quá, may quá, nếu mối quan hệ sinh đôi bị hắn ta biết thì sẽ rất tệ.
Tôi đến khát nước, đẩy cửa định ra phòng khách rót nước, lờ mờ thấy một bóng đen lướt vào căn phòng cuối hành lang.
Thân hình mảnh mai, dáng người nhỏ nhắn, không lẽ là người mà tôi đang nghĩ đến sao… Nhưng cuối hành lang, chẳng phải là phòng của Phó Thịnh Khanh à?
6.
Tôi ngu ngốc rồi, tôi phấn khích rồi, tôi chuẩn bị kéo chị tôi đi nghe lén rồi!
Món hóng hớt này mà không ăn thì không phải là người Trung Quốc!
Camera ở hành lang thậm chí còn bị ai đó tắt trước, chu đáo quá!
Tôi nham hiểm, rón rén đi tới áp tai vào cửa.
Cách âm của phòng không tốt lắm, tôi cũng chỉ nghe loáng thoáng, hình như lúc đầu là một cuộc trò chuyện nhỏ, sau đó im lặng, hửm? Sao lại im lặng rồi?
Tôi kiễng chân áp sát hơn, rồi một giọng nữ cao vút chui vào tai, kèm theo đó là tiếng gầm gừ của người đàn ông.
Cái này cái này cái này… Sao mới chín giờ đã lên cao tốc rồi, mặt tôi đỏ bừng, chị tôi trong màn hình thậm chí còn đắp mặt nạ, bưng hoa quả, vẻ mặt hóng hớt.
Tôi đeo tai nghe lại, giọng chị ấy lập tức vang lên.
“A a a, mau cho chị nghe xem, bọn họ đang gì !”
“Trai đơn chiếc ở chung một phòng, không lẽ là như chị nghĩ đấy chứ?”
Tôi gật đầu, giơ ngón cái lên.
“A a a a trời ơi, táo bạo quá! Nhưng mà thôi, hai người bọn họ cũng đừng đi người khác nữa, tự tiêu thụ nội bộ cũng tốt. Cẩu nam nữ, thiên trường địa cửu mà.”
Tôi đang bị chị tôi chọc , một bàn tay đột nhiên vỗ lên vai tôi.
“Á! Ưm ưm ưm…”
Tôi giật b.ắ.n mình, người đến nhanh tay bịt miệng tôi lại, để lộ đôi mắt cũng xinh đẹp không kém trong bóng tối.
Quý Thanh Trúc ghé sát tôi.
“Em đang nghe gì ?”
7.
Quá mất mặt rồi, trong mấy phút kéo người ta chạy về phòng, tôi đã nghĩ ra vô số lời bào chữa trong đầu.
Thế khi thật sự đối mặt với ấy, tôi vẫn không nhịn mà buột miệng: “Anh nghe em giải thích! Em thật sự không phải biến thái!”
Mỹ nam ốm yếu chỉ mỉm tôi, khiến tôi vô thức đỏ mặt, tôi không tự nhiên quay đầu đi, cố gắng giải thích thêm để vớt vát hình tượng.
“Được rồi, em chỉ hơi tò mò một chút thôi, ai biết bọn họ lại chuyện đó trong phòng…”
Tôi một tác người đàn ông Hàn Quốc suy sụp để thể hiện sự vô tội của mình.
Quý Thanh Trúc cong môi, hàng mi dài phủ xuống một bóng râm nhỏ.
Tôi cảm thấy hơi lúng túng.
“Sao… Sao … Cứ em mãi không gì.”
Người đàn ông ho khan hai tiếng.
“Xin lỗi, chỉ cảm thấy, em thật sự rất đáng .”
Giọng êm tai cùng với khuôn mặt đẹp trai, nhất thời mang đến cho tôi một sự rung khó tả.
!!! Tôi thề, khoảnh khắc đó tôi như nghe thấy tiếng cơ hơi nước phun trào, cổ đến sau tai nóng bừng vì xấu hổ, từ từ lan lên má, trở thành tâm sự thiếu nữ đỏ ửng.
Cho đến khi tiễn người đi, nằm trên giường mơ màng, tôi vẫn còn ngẩn ngơ.
Đêm nay, hình như sẽ là một đêm mất ngủ.
Bạn thấy sao?