Tình Yêu Mới Của [...] – Chương 9

9

 

Tôi như đang một người hoàn toàn xa lạ.  

 

Tôi cụp mắt, mỉa mai:  

 

"Lần trước không phải không đến kịp, mà là bận đi du lịch đôi với Kiều Mộc, không có thời gian quan tâm tôi."  

 

"Không chỉ lần đó. Nhiều lần khác cũng thất hẹn, tôi không thể liên lạc . Kiếp trước tôi ngu dốt, không hiểu tại sao. Giờ tôi biết rồi, đều là vì Kiều Mộc.  

 

Những đêm tôi gọi cho không , đều là lúc ở bên ta."  

 

Nói xong, tôi không để có cơ hội mở miệng, xoay người vào phòng phẫu thuật.  

 

Cùng một ca phẫu thuật, không vì lần thứ hai mà cảm giác dễ chịu hơn.  

 

Huống chi, trong lòng tôi là một cơn bão cuồng nộ không có lối thoát.  

 

Và tất cả những điều này, khi thuốc tê qua đi, tôi thấy Chu Việt đứng bên giường bệnh của mình, cuối cùng cũng tìm nơi để trút ra.  

 

"Anh muốn tôi tha thứ cho sao, Chu Việt?"  

 

Giọng tôi khô khốc đến mức chính tôi cũng ngạc nhiên:  

"Nói đi, kiếp trước ta bắt đầu từ khi nào? Còn kiếp này, trở về từ lúc nào?"  

 

Anh nhắm mắt lại, vẻ mặt đau đớn:  

 

"Đừng hỏi chuyện đó, Tư Tư, xin em."  

 

"Anh đã , tại sao tôi không thể hỏi? Có phải vì không muốn đối mặt với sự thật rằng con người thực ra bỉ ổi hơn nhiều so với nghĩ?"  

 

Câu của tôi như lột trần sự thật mà không muốn đối diện nhất.  

 

"Anh không định cưới ta... Khi ta nhắc đến chuyện đó một lần nữa, đã chia tay. Trước kỷ niệm 9 năm vài ngày, em luôn với về kế hoạch cho ngày đó, cảm thấy có lỗi nên đã đặt một chiếc nhẫn lớn hơn, định chấm dứt với ta và bắt đầu lại tất cả.  

 

Nhưng trên đường đi, gặp tai nạn. Khi mở mắt ra lần nữa, đã là hôm nay, trên đường tới sân bay."  

 

Anh , như lấy hết can đảm, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi bên giường:  

 

"Tư Tư, kiếp này ta chưa xảy ra chuyện gì. Chúng ta bắt đầu lại, không?"  

 

Tôi như nghe thấy một câu chuyện nực nhất trên đời. Nhìn , tôi bật :  

 

"Vẫn chưa đủ sao?"  

 

"Đến giờ vẫn chưa đủ sao, Chu Việt?"  

 

"Anh không thèm để ý đến phản đối của tôi mà nhận ta vào công ty. Dù lần đầu gặp không vui cũng không thể ngăn nghiêng về phía ta. Ngay cả sinh nhật cũng định dành thời gian với ta—chừng đó chưa đủ sao?  

 

Kiếp trước ta thậm chí mang thai con , khi tôi không còn khả năng sinh nở nữa—"  

 

Nói đến đây, tôi bất ngờ ho dữ dội.  

 

Chu Việt vội bưng một cốc nước, nhẹ nhàng đỡ tôi uống.  

 

Khi tôi ngừng ho, mệt mỏi ngẩng đầu lên:  

 

"Chu Việt, chúng ta ly hôn đi."  

 

—------------

 

Chu Việt kiên quyết không đồng ý ly hôn.  

 

Tôi bỏ ngoài tai sự hối hận và đau khổ của . Sau khi xuất viện, việc đầu tiên tôi là tìm một luật sư:  

 

"Nếu ta không đồng ý, tôi sẽ khởi kiện ly hôn."  

 

Tuy nhiên, vì ở kiếp này, và Kiều Mộc vẫn chỉ trong giai đoạn mập mờ, tôi không thể tìm ra bằng chứng ngoại thực tế, nên buộc phải theo đuổi một quy trình kiện tụng kéo dài.  

 

Chiều hôm đó, tôi về nhà để lấy một số đồ đạc. Chu Việt lặng lẽ đi theo tôi.  

 

Kết quả, ngay dưới lầu chúng tôi gặp phải Kiều Mộc.  

 

Cô ta vẫn lái chiếc xe Mercedes đỏ rực, vừa thấy chúng tôi đã bước xuống, lao đến:  

 

"Tổng giám đốc Chu, tôi không gì sai, tại sao lại đuổi việc tôi?"  

 

Nói xong, ánh mắt ta dừng lại trên tôi, mang theo vẻ đắc ý và khiêu khích:  

 

"Là à? Sao thế, đến chuyện này cũng ghen sao?"  

 

Cố ý hỏi mà như vô .  

 

Tôi không biểu lộ cảm , liếc ta một cái rồi định bước qua.  

 

Kiều Mộc lại lần nữa nắm lấy cổ tay tôi:  

 

"Đừng đi vội, chúng ta rõ ràng. Vô duyên vô cớ, dựa vào đâu chỉ vì suy nghĩ linh tinh mà ép tổng giám đốc Chu đuổi tôi?"  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...