Tình Yêu Mới Của [...] – Chương 8

8

 

Kiếp trước, khi nhận tin qua đời, nỗi đau và tuyệt vọng của tôi như cơn thủy triều dâng cao, không bao giờ thấy điểm dừng.  

 

Tôi nhớ lại chiếc nhẫn nắm chặt đến lúc chết, nhớ từng chi tiết trong quãng thời gian dài chúng tôi bên nhau. Nỗi đau cuồn cuộn dâng lên, như muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tôi lần nữa.  

 

Khi đó, tôi cầu nguyện với thần linh vô hình:  

 

Cầu xin cho sống lại, cầu xin gặp lại lần nữa.  

 

Nhưng lúc này, tôi thà rằng c.h.ế.t đi trong dòng thời gian cũ, c.h.ế.t đi khi tôi vẫn chưa biết gì cả.  

 

Như thế sẽ tốt hơn.  

 

Như thế sẽ tốt hơn.  

 

---

 

Hôm sau, nhân lúc Chu Việt bận rộn với công việc, tôi xin công ty sắp xếp cho ở ký túc xá và chuyển ra ngoài.  

 

Không lâu sau khi chuyển đi, tôi đến kỳ kinh nguyệt.  

 

Lần này khác hẳn, bụng dưới lạnh buốt và đau kéo dài gần mười ngày không dứt. Cảm thấy không ổn, tôi đến bệnh viện kiểm tra.  

 

Bác sĩ tôi đã mang thai, vì dấu hiệu sảy thai sớm và thai nhi phát triển không bình thường, nên khuyên tôi bỏ thai.  

 

Tôi ngồi thẫn thờ trong phòng khám, ký ức bỗng ùa về.  

 

Kiếp trước cũng vào thời điểm này, tôi từng mang thai.  

 

Cũng giống bây giờ, thai phát triển không tốt, bác sĩ khuyên tôi bỏ thai.  

 

Hôm đó, vì ngày mai vẫn phải việc, tôi đặt lịch phẫu thuật ngay lập tức rồi gọi điện cho Chu Việt.  

 

Tôi gọi rất nhiều cuộc, đều không nghe máy.  

 

Mãi đến bốn ngày sau khi tôi phẫu thuật, về nhà, mới trở về.  

 

Anh mình đi công tác, không nghe điện thoại. Để dỗ dành tôi, thậm chí hủy cả công việc sau đó, ở nhà với tôi hai tuần.  

 

Khi ấy, tôi chỉ nghĩ rằng thực sự tôi.  

 

Nhưng cũng từ lần đó, cơ thể tôi không còn khả năng mang thai nữa.  

 

Kiếp này, tôi cuối cùng cũng hiểu thực sự đã gì.  

 

Tôi ngồi trước cửa phòng phẫu thuật, bài đăng trên WeChat của Kiều Mộc một tiếng trước.  

 

Định vị ở sân bay:  

 

"Đi công tác hay là chuyến du lịch đôi với sếp đây nhỉ?"  

 

Công tác gì chứ.  

 

Tôi siết chặt điện thoại, bật mỉa mai, khóe mắt cay xè, nước mắt chực trào.  

 

Một loạt tiếng bước chân vội vã bỗng vang lên, dừng lại trước mặt tôi.  

 

Giọng quen thuộc, mang theo hơi thở gấp gáp vang lên trên đỉnh đầu tôi:  

 

"Tư Tư."  

 

Tôi sững người, chậm rãi ngẩng đầu lên. Chu Việt đứng trước mặt tôi, vừa thở vừa :  

 

"Em đi phẫu thuật... sao không gọi ?"  

 

Không biết có phải do tôi ảo giác hay không, trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy ở có gì đó khác biệt.  

 

Chỉ một cái , đã không còn giống trước đây nữa.  

 

Tôi , không gì. Đúng lúc y tá thò đầu ra gọi tên tôi.  

 

Tôi đứng dậy, bước vài bước rồi bỗng dừng lại.  

 

Kiếp này, tôi chưa từng gọi điện cho .  

 

Vậy sao biết tôi phẫu thuật?  

 

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu,

 

 rồi như cơn bão tố từ bốn phương thổi đến, khiến m.á.u trong cơ thể tôi ngừng chảy.  

 

Hàng loạt cảm trào lên: mơ hồ, tỉnh ngộ, oán hận, tuyệt vọng... tất cả hòa quyện thành một trận đất không dứt trong lòng tôi.  

 

Tôi chậm rãi quay người lại, Chu Việt cách mình vài bước, nở một nụ còn khó coi hơn cả khóc:  

"Chu Việt, về từ khi nào?"  

 

Không khí im lặng như chết.  

 

Anh tôi, ánh mắt như những sợi chỉ rối rắm quấn vào nhau.  

 

Y tá phía sau lại gọi:  

 

"Lâm Ngôn Tư."  

 

Như bừng tỉnh, bước nhanh tới, vươn tay muốn giữ tôi lại.  

 

Nhưng tôi lùi lại, né tránh:  

 

"Đừng chạm vào tôi. Anh bẩn lắm."  

 

"Tư Tư, đừng như ." Anh gần như cầu xin tôi, giọng run rẩy:  

 

"Lần trước không đến kịp, lần này để ở bên em, không?"  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...