Tình Yêu Mới Của [...] – Chương 7

7

 

Nghĩ đến đây, xe đã dừng trước tòa nhà công ty .  

 

Bước ra khỏi thang máy, một mèo mướp lao tới.  

 

Tôi theo phản xạ lùi lại một bước.  

 

Chị Triệu từ xa chạy lại, bế con mèo lên:  

 

"Xin lỗi chị dâu, đây là mèo mà Tiểu Kiều mang đến. Nói rằng nó rất đáng thương dưới lầu, nên tổng giám đốc đã đồng ý nuôi trong công ty."  

 

Lại là Kiều Mộc.  

 

Tôi biết, Chu Việt luôn rất thích mèo, vì tôi dị ứng lông mèo và dễ lên cơn hen nên không dám nuôi.  

 

Còn Kiều Mộc cũng thích mèo.  

 

Giữa họ có quá nhiều điểm chung. Có phải vì mà dù lần đầu gặp mặt không mấy vui vẻ, vẫn bị ấy thu hút?  

 

Tôi cầm túi quà, từng bước đi đến cửa văn phòng.  

 

Cách vài bước, ở bàn việc, Kiều Mộc đang ngồi quay lưng về phía tôi.  

 

Chu Việt cầm một cốc nước bước tới, đưa cho ta:  

 

"Uống thuốc cảm xong rồi hẵng nốt kế hoạch, không cần gấp đâu."  

 

Kiều Mộc ngẩng đầu, :  

 

"Em chỉ muốn xong sớm, để khỏi trễ giờ mừng sinh nhật thôi mà."  

 

Giọng đầy thân mật.  

 

Chu Việt đưa tay kiểm tra trán ta, vừa quay người vừa :  

 

"Vẫn hơi sốt. Để đi lấy thêm thuốc..."  

 

Chưa xong, thấy tôi đứng trước cửa, lập tức khựng lại.  

 

Phát hiện có gì đó bất thường, Kiều Mộc cũng quay đầu tôi. 

 

Ánh mắt ta dừng trên mặt tôi, đôi môi nhếch lên thành một nụ khiêu khích.  

 

Có lẽ vì đang trong mối quan hệ mập mờ, khuôn mặt vốn đã rạng rỡ của ta lại càng thêm rực rỡ, khác hẳn người phụ nữ tiều tụy trong tang lễ của kiếp trước.  

 

Những người khác trong văn phòng không ai di chuyển, ánh mắt họ tôi xen lẫn sự thương và cảm thông.  

 

Khoảnh khắc đó, tôi chợt hiểu vì sao kiếp trước, vài lần tôi đến công ty tìm Chu Việt, thái độ của nhân viên với tôi đều kỳ lạ.  

 

Thậm chí có lần, khi tôi đang pha cà phê trong phòng trà, một bước tới với tôi:  

 

"Chị dâu, rảnh rỗi chị nên đến công ty chơi nhiều hơn, mọi người đều rất thích chị."  

 

Lúc đó tôi chỉ mỉm nhẹ nhàng:  

 

"Chị cũng bận lắm, lần sau mọi người tổ chức hoạt gì thì bảo Chu Việt rủ chị theo nhé."  

 

Cô ấy tôi, ánh mắt phức tạp, im lặng một lúc lâu rồi thở dài.  

 

Hóa ra cả thế giới đều biết chuyện của và Kiều Mộc.  

 

Chỉ có tôi là không biết.  

 

---

 

Tôi cầm hộp quà, lái xe thẳng về nhà.  

 

Vừa mở cửa, Chu Việt đã chạy theo sau.  

 

Giọng khàn khàn gọi tôi:  

 

"Tư Tư, đừng như ."  

 

"Như là như nào?"  

 

Tôi hít một hơi sâu, giọng run rẩy:  

 

"Chu Việt, muốn ly hôn với tôi, đúng không?"  

 

"Không! Anh không nghĩ !"  

 

Phản ứng của rất mạnh. Anh bước lên một bước, ép tôi vào tường:  

 

"Giữa và Kiều Mộc không có gì cả. Chỉ là gần đây ấy tăng ca quá nhiều nên bị cảm, chỉ hỏi thăm vài câu thôi."  

 

"Như còn chưa đủ sao?"  

 

Tôi chằm chằm, ngạc nhiên khi giọng mình có thể lạnh lùng và sắc bén đến :  

 

"Hay là phải đợi ta mang thai đứa con của , đứng trước mặt tôi và rằng nếu không có tôi, hai người đã kết hôn từ lâu, thì mới tính là 'có gì'?"  

 

"Lâm Ngôn Tư!"  

 

Anh lạnh giọng gọi tên tôi, ánh mắt đầy thất vọng và trách cứ:  

 

"Em chuyện quá cay nghiệt."  

 

Khuôn mặt quen thuộc xa lạ kia ở ngay trước mắt tôi. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...